Tầng thứ bảy.
Nơi này đều là các loại pháp bảo cỡ nhỏ, tạo hình chủ yếu là trang phục hoặc linh kiện trang sức, như là vòng tai, nhẫn, dây buộc tóc, ngọc bội...
Tầng thứ tám.
Từ tầng này trở đi, đồ vật ít đi rất nhiều.
Cố Thanh Sơn liếc mắt đã nhìn trúng miếng mai rùa ở trung tâm.
Bên trên mai rùa kia tỏa ra sự tang thương không thể kể ra, thậm chí có từng tia từng sợi mũi nhọn u tối bay thẳng đứng lên bầu trời.
Đây là bảo vật xem bói cấp cao nhất, với linh giác của Cố Thanh Sơn cũng có thể cảm ứng được một số hình tượng lờ mờ từ phía trên.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài.
Mặc dù xưa nay mình chưa bao giờ tu luyện quẻ thuật, nhưng có một mảnh mai rùa này, bất kể là Tạ Đạo Linh hay là Tần Tiểu Lâu cũng có thể liệu sự mấy trăm năm tương lai của Bách Hoa tông như thần.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.
Nhân tộc ở Thời đại Cực Cổ, chẳng lẽ chính là bởi vì biết quá nhiều, lúc này mới vội vàng rời đi?
Lắc đầu, Cố Thanh Sơn không nghĩ tiếp nữa.
Thân hình hắn lóe lên, tiến vào đài cao đi về tầng tiếp theo, tiện tay kích phát pháp trận, rời đi.
Tầng thứ chín.
Điểm sáng mông lung trôi lơ lửng ở giữa không trung, bay múa dưới đài cao như đom đóm.
Cố Thanh Sơn nhìn tình cảnh này, hơi giật mình một chút.
Đây là phương pháp trao linh của Thời đại Thượng Cổ, hóa loại thần thông nào đó thành hào quang, hình thành nên điểm sáng như vậy.
Nếu muốn sử dụng thì lấy một điểm sáng, phóng đến một đồ vật nào đó.
Có một số thuật pháp đại thần thông đủ để dời non lấp biển, chính là thông qua phương thức như vậy, truyền tới từ trên tay các tu sĩ đã chết.
Có điều loại phương pháp này đã thất truyền.
Cố Thanh Sơn không có thời gian tìm kiếm những bí mật của đám linh quang này.
Hắn lại rời đi.
Tầng thứ mười.
Đến tầng này rồi, bảo vật càng ít hơn, nhưng mức độ trân quý cũng bắt đầu tăng lên theo biên độ.
Cố Thanh Sơn dứt khoát không nhìn tới những c bảo vật kia, để tránh cho mình không khống chế được ý nghĩ trong lòng.
Hắn bay lên đài cao thông lên tầng tiếp theo.
Trận pháp truyền tống nơi này vẫn khảm linh thạch như cũ.
Cố Thanh Sơn hơi cảm thán.
Bảo vật nhiều như vậy, Tạ Cô Hồng đều chướng mắt.
Cho nên bây giờ Tạ Cô Hồng rốt cuộc đang làm gì?
Ánh sáng của pháp trận lóe lên.
Cố Thanh Sơn biến mất khỏi tầng này.
Tầng thứ mười một.
Tầng này trưng bày ba mươi chiến giáp.
Mặc dù chưa người nào mặc, chỉ lẳng lặng đứng đó, những chiến giáp này vẫn tràn đầy lực lượng cùng cảm giác đẹp đẽ, khiến người ta nhịn không được muốn chọn một mang đi như cũ.
Cố Thanh Sơn quay đầu đi.
Tầng thứ mười hai.
Hơn hai mươi viên thuốc nhảy nhót chơi đùa dưới đài cao.
Bọn chúng đã có sự sống, có linh trí, đừng nói là dùng, chỉ cần mang theo trên người cũng có thể khiến tu sĩ được ích lợi vô cùng.
Tầng thứ mười ba.
Mười tám cái trận bàn nhẹ nhàng trôi nổi bất động, các loại hiện tượng kỳ dị không ngừng hiện ra trong hư không.
Trong lòng Cố Thanh Sơn có chút gấp gáp.
Làm sao một chút dấu vết cũng không có, rốt cuộc Tạ Cô Hồng đã đi đâu?
Tầng thứ mười bốn.
Tầng này trưng bày rất nhiều thẻ bài triệu hoán linh thú.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn không biết Nhân tộc Thời đại Cực Cổ làm sao có thể cam đoan những linh thú này luôn luôn tồn tại đến nay.
Thời gian cấp bách, hắn cũng không có rảnh đi điều tra cái sự tình kỳ diệu này.
Tầng thứ mười lăm.
Rất nhiều đĩa ngọc nổi bồng bềnh giữa không trung.
Những lệnh bài này có thể mở ra một số động thiên của Thời đại Cực Cổ.
Cố Thanh Sơn thật sự có chút động tâm.
Nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Tạ Cô Hồng.
Hắn đành phải tiếp tục đi tới.
Tầng thứ mười sáu.
"Triệu chưởng môn, cậu cũng tới à?"
Một thanh âm quen thuộc vang lên.
Cố Thanh Sơn mừng rỡ.
Chỉ thấy Tạ Cô Hồng và lão giả tóc trắng kia đang đứng ở trước một hàng thẻ ngọc.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn.
Cố Thanh Sơn chú ý tới, trong tay Tạ Cô Hồng đang cầm một mặt gương đồng.
Gương... đồng?
Cố Thanh Sơn đi lên, mang theo ý cười, nói: "Không ngờ nơi này thật là bảo địa truyền thừa của Nhân tộc chúng ta, Tạ Cung chủ, ngài chọn cái gương đồng này sao?"
Tạ Cô Hồng nói: "Đây là bảo vật Lâm đ*o hữu để lại trước khi bỏ mình."
Lâm đ*o hữu, chính là tên tráng hán khôi ngô kia.
"Lâm đ*o hữu chết rồi ư?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Lão giả tóc trắng kia trầm giọng: "Lâm đ*o hữu chọn gương đồng này, cuối cùng lại chết trong lúc sử dụng nó vì bị phản phệ.
"Phản phệ mà chết..." Cố Thanh Sơn lập lại.
Tạ Cô Hồng thở dài nói: "Đúng vậy, Đúng vậy, vì dò xét chân tướng Hoang Cổ nhất tộc và các thần linh, Lâm đ*o hữu đã trả giá bằng tính mạng!"
Cái này căn bản không phải phản phệ mà chết gì đó.
Võ tu họ Lâm căn bản không chết.
Ngay cùng thời khắc đó, vị võ tu Không Luân cảnh này đang sống sờ sờ ở cửa vào của thế giới.
Hắn đang kiên nhẫn giảng giải Vĩnh Hằng Chân Thần vĩ đại với Sơn Nữ.
Nhưng điểm này, Tạ Cô Hồng và lão giả tóc trắng lại không biết.
Tạ Cô Hồng và lão giả tóc trắng chưa hề được chứng kiến Linh hồn Tiêm tiếu giả, cũng không biết cái gì là Vực Vĩnh Hằng, càng không được chứng kiến chuyện tu sĩ sau khi chết có thể phục sinh vô hạn, cho nên cho dù tu vi họ cao thâm, cũng không cách nào phát hiện những sự tình khó có thể tưởng tượng kia từ trên thân người chết.
Bởi vậy, bọn họ mới có thể ngộ nhận là võ tu họ Lâm đã chết.
Chết dưới tình huống bị kính cổ phản phệ.
Vậy thì...
Trong kính cổ này rốt cuộc có bí mật gì, khiến võ tu họ Lâm không ngại dùng cái chết để khiến Tạ Cô Hồng và lão giả tóc trắng nhìn thấy?
Cố Thanh Sơn nhìn lão giả tóc trắng một chút.
Không có điều gì lạ.
Dường như lão chẳng biết gì cả.
Như vậy...
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng: "Lâm đ*o hữu vì tương lai nhân tộc, lại hi sinh tính mạng của mình, thật sự là tấm gương sáng của chúng ta."
Tạ Cô Hồng và lão giả tóc trắng gật đầu tán đồng.
Cố Thanh Sơn hỏi: "Hắn rốt cuộc đã tìm kiếm được bí mật gì?"
Tạ Cô Hồng đưa gương đồng cho Cố Thanh Sơn, buồn bã nói: "Lâm đ*o hữu dùng sinh mệnh xóa đi phong ấn trên kính cổ, Triệu chưởng môn, cậu có thể tận mắt xem bí mật bên trong một chút."
Cố Thanh Sơn tiếp nhận gương đồng.
Bên trên Giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện từng hàng chữ nhỏ.
"Vật phẩm: Quang ảnh Ký lục chi kính."
"Thuyết minh: Thời đại Cực Cổ, Nhân tộc lợi dụng loại đồ vật này để ghi chép một số bí mật."
Hai hàng chữ nhỏ biến mất.
Trong gương bắt đầu xuất hiện hình ảnh bóng người thấp thoáng.
Hoang Cổ nhất tộc sinh ra, chẳng qua là Nhân tộc Cực Cổ thuận tay mà làm.
Về sau Nhân tộc Cực Cổ phát hiện quái vật Hoang Cổ có thể đi làm một vài sự tình đơn giản, từ đó mới dần dần giao phó cho bọn chúng nhiều sức mạnh và năng lực hơn nữa.
Chuyện bí mật sau đó là Thần linh sinh ra.
Một lần thí nghiệm thất bại.
Các hồn khí tác chiến đơn binh vượt qua kỳ kiểm tra bảo đảm chất lượng.
Bí mật của Hoang Cổ nhất tộc và Thần linh nhất tộc, cứ như vậy hiện ra ở trước mắt Cố Thanh Sơn.
Những bí mật này hoàn toàn chân thật, không khác chút nào so với tình báo mà Cố Thanh Sơn thu được.
Thậm chí khi quang ảnh hiện ra hạ, hình ảnh hai tộc thu hoạch nhân loại càng thêm tỉ mỉ sinh động.
"Triệu chưởng môn, cậu cảm thấy những gì ghi lại trong gương đồng là thật sao?" Tạ Cô Hồng hỏi.
Cố Thanh Sơn cười khổ nói: "Thực sự không thể là thật."
Tạ Cô Hồng gật đầu nói: "Ta xem rất nhiều lần, kết hợp một số chuyện quan trọng phát sinh trong lịch sử, phát hiện đáp án này là thật."
Lão giả tóc trắng thở dài, sầu não nói: "Vận mệnh thực sự của Nhân tộc chúng ta thực sự là quá mức khuất nhục rồi!"
Tạ Cô Hồng và Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Lão giả tóc trắng lấy ra một cái mai rùa, bắt đầu tỉ mỉ quan sát đường vân trên mai rùa.
Miệng lão nhẹ nhàng đọc.
Tạ Cô Hồng nói: "Mạnh lão, ông định làm gì?"
Lão giả tóc trắng ngừng nói, đáp: "Nơi này là nơi Nhân tộc Cực Cổ chôn bảo vật, nhất định có đồ vật gì đó có thể giúp chúng ta thay đổi tình trạng hiện nay, thay đổi vận mệnh của Nhân tộc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...