Chú Già Là Vị Hôn Phu
Tiêu Quốc Huy vừa nói vừa chậm rãi bước về phía cô, Nhược Hân dường như có chút bình tĩnh lại khi nghe tiếng nói của Tiêu Quốc Huy, vẫn một ánh mắt sợ hãi cô nhìn về phía anh đang tiến gần lại phía mình. Anh lại nói.
“Nhược Hân nghe lời nào, đưa tay cho tôi!”
Mọi người đứng im theo dõi quá trình tiếp cận của Tiêu Quốc Huy, nhìn thấy Nhược Hân dần bình tĩnh e dè đưa tay về phía Tiêu Quốc Huy, anh nhanh nhẹn nắm lấy tay cô kéo về phía mình ôm lấy dỗ dành. Giây phút ấy mọi người có mặt cũng thở phào nhẹ nhõm sau thời gian tim muốn rơi ra ngoài vì hành động của Nhược Hân. Nhìn thấy Nhược Hân đã bình tĩnh trở lại, y bác sĩ và mọi người cũng nhanh chóng rời khỏi phòng nhường không gian lại cho hai người. Ba Lục nhìn thấy con gái mình không hề bài xích với Tiêu Quốc Huy ông thắc mắc quay sang vợ mình hỏi.
“Cậu thanh niên này là ai? Có phải người đã cùng Tử Khâm cứu Nhược Hân không?”
“Đúng vậy, dường như con bé đối với cậu ta rất tin tưởng. Chỉ cần cậu ấy giúp Nhược Hân vượt qua cú sốc lớn này tôi bằng lòng với tất cả yêu cầu của cậu ấy.”
“Bà thay đổi rồi.”
“Tôi đã sai nhiều rồi, bây giờ liệu có còn kịp để sửa chữa không?”
“Kịp chứ! Chỉ cần chúng ta biết sai và sửa sai thì mọi chuyện cũng không phải là quá muộn đâu.”
…****************…
Thẩm Quân Dao ngồi co ro trên chiếc giường trong ngục tối. Ánh mắt thất thần của cô ta nhìn về phía cửa với tâm trạng hỗn độn. Tại vì ai mà cô từ một thiên kim tiểu thư người người ngưỡng mộ lại trở thành kẻ tù tội thế này. Chẳng phải vì cô yêu Lục Tử Khâm và làm mọi cách để theo đuổi và cho anh biết rằng cô yêu anh đến nhường nào sao? Vì sao anh không hiểu trái lại càng xa lánh cô hại cô đến con đường tù tội thế này chứ! Chẳng lẽ yêu một người và theo đuổi tình yêu của mình là sai sao?
Một nhóm nữ tù nhân cùng phòng giam với Thẩm Quân Dao nhìn quanh rồi từ từ tiến đến trước mặt cô ta, nhìn dáng vẻ ảo não của cô ta một nữ tù bước đến gần nhìn cô ta nói.
“Này em gái, mới vào sao? Phạm tội gì?”
Vẫn một tính khí kiêu ngạo cô ta liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh khi nói.
“Không phải chuyện của các người, mau biến đi!”
“Mày nghĩ mày là ai mà dám lớn tiếng với đại ca bọn tao hả?”
“Đại ca??? Cũng chỉ là tù nhân như nhau thôi, định ra uy với tao sao? Bọn mày biết tao là ai không?”
Một nữ tù tiến về phía Thẩm Quân Dao với gương mặt bất cần nhìn cô ta nói.
“Mày là ai tao đây không cần biết, nhưng một khi vào đây mày nên biết ai mới là nhất ở đây. Đã vào tù còn mang theo tính tiểu thư phách lối sao, để tao dạy cho mày biết thế là biết thân biết phận.”
Vừa nói dứt tiếng, cả nhóm vây đến đánh Thẩm Quân Dao không thương tiếc. Mặc cho cô ta la hét thậm chí gọi cầu cứu để nhân viên cảnh sát bên ngoài nghe thấy, nhưng bọn người kia hung hăng bịt kín miệng cô ta đánh đến giở sống giở chết mới chịu ngừng. Nữ tù cầm đầu nhóm nữ tù kia chầm chậm bước đến trước mặt Thẩm Quân Dao thì thầm vào tai cô ta.
“Bây giờ mày nói xem mày là ai?”
Thẩm Quân Dao vừa đau đớn khắp người vừa sợ hãi không dám lên tiếng nữa. Nữ tù kia lại nói tiếp.
“Động ai không động, lại dám động đến người của tam gia. Đây là cuộc sống mày tự chọn cho nữa đời còn lại của mày đấy!”
“Các người…”
“Thế nào, muốn la nữa sao? Mày càng la tao càng đánh, mày càng cầu cứu tao càng hành hạ mày hơn. Dù cho mày có chuyển phòng giam tao cũng có cách cho mày sống không bằng chết.”
“Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa. Xin các người tha cho tôi.”
“Bây giờ mày có xin tao thì cũng chẳng được gì đâu, có trách là trách bản thân mày tự chọn con đường này, đừng cầu xin ai cả.”
Vừa dứt lời nữ tù kia co chân đạp mạnh vào người Thẩm Quân Dao khiến cô ta ngã nhào xuống đất, nhóm nữ tù kia cũng trở về vị trí của mình ngồi nhìn cô ta bằng ánh mắt hả hê nói.
“Mau bò lên đây bóp chân cho đại ca tạo! Đá vào người mày làm chân đại ca tạo đau rồi này.”
Thẩm Quân Dao bò dậy léo lên giường bóp chân cho nữ tù kia, bày ra vẻ mặt không hài lòng cô ta quát.
“Mày chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên!”
Thẩm Quân Dao nghe cô ta quát thì tăng lực bóp lên, nữ tù kia vẫn không hài lòng co chân đạp vào người Thẩm Quân Dao khiến cô ta ngã nhào xuống sàn mắng.
“Con khốn này, có phải mày muốn bẻ gãy chân tao để trả thù không? Mày muốn ăn đòn nữa đấy à?”
“Không có, tôi không cố ý đâu.”
“Mày tốt nhất nên biết điều, cẩn thận cái mạng của mày kẻo không sống nổi đến ngày ra tòa đâu.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Thẩm Quân Dao nghẹn ngào bò đến bóp chân cho nữ tù kia trong nước mắt. Cuộc đời cô chưa từng làm một việc đáng xấu hổ thế này, từng là thiên kim Thẩm gia người người mơ ước lẫn ghen tị, vậy mà bây giờ lại lâm vào cảnh tù tội bị người ta hành hạ không ra người nữa. Ngày tháng sau này cô sẽ thế nào đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...