Chú Già Là Vị Hôn Phu
Nhanh chân trở lại căn phòng nhốt Tiểu Vy và Nhược Hân bọn họ kinh ngạc khi không thấy người đâu nữa. Bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài thấy hai cô gái đang cố chạy thoát thân, bọn chúng liền hét lên.
“Đại ca bọn họ bỏ trốn rồi.”
“Mẹ kiếp, mau đuổi theo! Tụi nó bị trúng thuốc rồi không chạy nhanh được đâu.”
Sau nửa ngày khoanh vùng điều tra, cảnh sát và đã tìm được nơi bọn bắt cóc có thể đến. Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, Tiêu Quốc Huy vì lo lắng cho an nguy của Tiểu Vy cũng theo cảnh sát và Lục Tử Khâm nhanh chóng đến địa điểm nghi ngờ. Nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy một bóng người nào cả.
Nhìn dấu vết xung quanh cảnh sát đoán được vừa rồi có người ở đây. Tìm kiếm xung quanh Lục Tử Khâm phát hiện giày của Tiểu Vy bị rơi bên ngoài khi nhà hoang không xa, biết đã tìm đúng hướng mọi người nhanh chóng tản ra tìm kiếm.
Lại nói về Tiểu Vy và Lục Nhược Hân sau khi chạy khỏi nhà hoang, bọn người bắt cóc kia đã phát hiện và đuổi theo. Lục Nhược Hân trúng phải thuốc mà bọn chúng ép cô uống nên dần không đủ sức chạy nữa, xung quanh lại là rừng cây vắng vẻ không một bóng người. Đuối sức cô nắm lấy tay Tiểu Vy thở hỗn hển nói.
"Chị… em không chạy nổi nữa rồi, chị chạy đi mặc kệ em. "
“Không được, em phải cố lên. Để bọn họ đuổi kịp là lành ít dữ nhiều đấy!”
“Nhưng em… không còn sức nữa.”
“Nhược Hân cố lên, không được bỏ cuộc.”
“Người em… nóng … nóng quá! Em khó chịu lắm.”
Thuốc trong người Nhược Hân đã bắt đầu phát tác dụng, Tiểu Vy thấy cô không thể đi được nữa liền kéo tay cô choàng qua cổ mình mà kè đi. Nhưng đi được không bao xa Tiểu Vy đã thấy bọn họ chặn trước mặt mình. Tâm trạng hoảng sợ Tiểu Vy vẫn ôm chặt Nhược Hân đi lùi về phía sau, Tên cầm đầu chậm rãi tiến về phía cô vừa cười nói.
“Mày chạy giỏi quá nhỉ? Sao không chạy nữa?”
Quay lưng về phía sau toang chạy nhưng đã Thấy Thẩm Quân Dao đang đứng phía sau mình. Ánh mắt giận dữ cô ta bước đến tát thẳng vào mặt Tiểu Vy đến ngã nhào xuống đất quát.
“Con khốn, mày tưởng có thể thoát dễ dàng như vậy sao? Các người còn đứng đó làm gì? Chơi chết nó cho tôi.”
Bọn bắt cóc nhanh chóng bước đến kéo Nhược Hân ra khỏi người Tiểu Vy, ép hai cô gái nằm xuống đất giở trò đồi bại. Nhược Hân dù trúng phải thuốc nhưng vẫn còn ý thức liên tục phản kháng lẫn vang xin bọn họ tha cho cô, nhưng bọn người đó cứ như hổ đói tìm thấy mồi ngon nào nghe theo lời vang xin ấy.
Thẩm Quân Dao lấy máy quay ra để quay lại cảnh trước mặt với thái độ vô cùng hả hê. Tiểu Vy sợ hãi đến bật khóc khi những bàn tay dơ bẩn kia chạm vào người mình. Cô liên tục vùng vẫy la hét trong sự sợ hãi lẫn tuyệt vọng, bởi sức lực một cô gái không thể nào có thể đối phó được với ba người đàn ông.
Chiếc áo được xé toạc ra để lộ làn da trắng mịn hồng hào, bọn người đó nhìn thấy bộ ngực căn tròn đang phập phồng theo từng nhịp thở của Nhược Hân thì vô cùng kích thích, bọn chúng cúi xuống hôn lấy hôn để thậm chí cắn mạnh khiến Nhược Hân đau đớn khóc nức nở vang xin. Giây phút tưởng chừng như sắp bị xâm hại, một tiếng súng nổ lên làm bọn họ giật mình dừng lại. Nhìn thấy cảnh sát cùng với Lục Tử Khâm và Tiêu Quốc Huy chạy đến, bọn vội bỏ con mồi chạy bán sống bán chết.
Thẩm Quân Dao nhìn thấy cảnh sát thì hoảng sợ vội vã bỏ chạy, Lục Tử Khâm chạy đến nơi thấy Tiểu Vy đang nằm co ro dưới đất, quần áo bị xé rách nhiều nơi, tâm trí lại vô cùng hoảng loạn khiến anh vô cùng đau lòng. Tiêu Quốc Huy cũng nhanh chóng dùng áo che chắn người cho Lục Nhược Hân, tâm lý của cô dường như tệ hơn cả Tiểu Vy, cô liên tục vùng vẫy la hét trong hoảng loạn.Tiêu Quốc Huy ôm cô vào lòng an ủi nhưng dường như cô chẳng khá hơn chút nào.
Nhìn thấy em gái và cả vợ sắp cưới của mình suýt nữa bị xâm hại Lục Tử Khâm tức giận đến đen mặt, anh ôm Tiểu Vy vào lòng nhẹ giọng.
“Không sao đừng sợ, có ảnh đây rồi.”
Bọn người kia nhanh chóng được cảnh sát bắt gọn, luôn cả Thẩm Quân Dao cũng không thoát được. Nhìn thấy bọn người kia bị còng tay đưa đến trước mặt, Lục Tử Khâm không kiềm được cơn giận bước đến túm lấy một tên đấm liên tục vào mặt hắn đến bật máu ngã ra đất. Nhanh chân bước đến n anh gầm giọng.
“Bàn tay nào mày vừa chạm vào người phụ nữ của tao?”
Không nhận được câu trả lời, Lục Tử Khâm giận dữ dùng chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn khiến hắn la hét đau đớn quằn quại. Cảnh sát thấy vậy vội bước đến can ngăn kéo Tử Khâm ra. Anh bước đến bên Nhược Hân nhìn coi em gái của mình đang hết sức hoảng sợ nắm lấy tay cô ánh an ủi.
“Xin lỗi em Nhược Hân, là anh đến trễ để em chịu thiệt thòi rồi. anh sẽ không để bọn họ chết dễ dàng đâu.”
"Đừng…đừng chạm vào tôi. Nóng… nóng quá!’
Nhận thấy Nhược Hân có biểu hiện khác lạ, Tử Khâm đỡ mặt cô nhìn về phía mình hỏi.
“Bọn họ cho em uống thuốc sao?”
Nghĩ đến đây, Lục Tử Khâm lại quay mặt nhìn về phía Tiểu Vy, sắc mặt cô cũng đỏ bừng nhưng dường như không nặng như Nhược Hân. Tuy là Tiểu Vy đã nhổ bỏ viên thuốc kia khi bọn chúng ra ngoài. Nhưng đó thuốc quá mạnh nên cô cũng bị ảnh hưởng phần nào. Bước đến bế Tiểu Vy lên ánh đưa mắt nhìn sang Tiêu Quốc Huy nói.
“Mau đưa con bé đến bệnh viện nhanh lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...