Lục Tử Khâm đưa ánh mắt mờ mịt nhìn Tiểu Vy, dường như thuốc tác dụng nhiều quá khiến anh không nghe rõ nữa rồi. Có phải vừa rồi cô ấy vừa nói điều gì đó với anh không? Có phải chuyện anh đang nghĩ là điều cô vừa nói ra không? Tiểu Vy bàn tay có chút run đưa lên chầm chậm mở từng chiếc cúc áo của mình, để lộ ra bờ ngực săn chắc thoát ẩn thoát hiện khiến Tử Khâm không chịu được mà chụp lấy tay cô, giọng có chút khàn anh hỏi.
“Vy Vy, em có biết em đang làm gì không? Em đang đùa với lửa đấy!”
“Em biết, em tình nguyện. Anh không dám sao?”
Câu hỏi thách thức của Tiểu Vy thành công phá tan vách tường chắn cuối cùng trong lòng Lục Tử Khâm, anh vòng tay siết lấy rõ cô kéo cô đến gần mình hơn thì thầm vào tai cô.
“Em đang cố tình thách thức có đúng không? Em thành công rồi.”
Sau câu nói, anh cúi xuống hôn lên môi cô một nụ hôn hết sức cuồng nhiệt. Những ngón tay thon dài của anh nhanh nhẹn mở từng chiếc cúc áo còn lại trên người cô. Thân hình thiếu nữ mới lớn xinh mơn mởn dần lộ ra trước mặt khiến Tử Khâm vô cùng kích thích, bàn tay anh lướt qua từng tất da thịt trên người cô, dừng lại ở nơi gò bồng đang căng tròn vì bị anh kích thích mà xoa nắn.
Rời khỏi môi cô, đôi môi anh dần di chuyển đến vùng cổ rồi xương quai xanh của cô. Mùi hương nhè nhẹ từ người cô phát ra làm anh càng kích thích, hôn lên từng tất da thịt mà đôi môi anh lướt qua để lại những dấu tích đỏ chót khiến Tiểu Vy không chịu được mà kêu lên.
Âm thanh ấy lọt vào tai anh lại trở thành những âm thanh vô cùng tuyệt mỹ, càng kích thích bản năng trong người anh khiến anh càng lúc càng mảnh liệt hơn. Trút bỏ những mảnh quần áo còn lại, anh bế cô lên đặt cô vào bồn tắm chế ngự cô dưới thân. Tiểu Vy có chút sợ hãi hai tay vội bám chặt vào tay anh, giọng có chút run cô nói.
“Tử Khâm, em có chút sợ.”
“Không sao, tin anh.”
Kéo hai chân cô dang rộng vòng qua hông mình, anh chầm chậm tiến vào trong người cô. Tiểu Vy kêu lên một tiếng hai tay bấu chặt vào tay anh với nét mặt đau đớn vô cùng. Anh biết lần đầu sẽ đau, anh biết cô đang rất đau nhưng anh không thể kiềm chế được bản thân mình vào giờ phút này được nữa. Cảm giác cô đang bóp chặt lấy anh khiến anh cảm thấy vô cùng hưng phấn mà muốn đòi hỏi nhiều hơn. Nhẹ hôn lên trán cô anh thì thầm.
“Vy Vy xin lỗi đã làm em đau, nhưng anh không thể kiềm chế được nữa.”
Sau câu nói Lục Tử Khâm cố gắng ôn nhu nhất có thể. Anh chầm chậm ra vào người cô, thấy cô dần quen với kích thước của mình anh mới dần tăng tốc ra vào nhanh hơn. Cảm giác lạ lẫm đang bao trùm lấy cả thân thể mình, trong cơn đau Tiểu Vy vẫn cảm nhận được có chút cảm giác gì đó rất hưng phấn, cảm giác này sao lại khó tả như vậy?
Cả người cô cứ thế run lên vì lực tăng tốc ra vào của anh càng lúc càng nhanh, cố gắng kiềm chế bản thân để không phát ra những âm thanh khó nghe, nhưng cô không thể nào kiềm chế nổi bởi những cảm giác xa lạ mà anh mang lại. Âm thanh nơi cổ họng nhè nhẹ phát ra những tiếng kêu ám muội, càng làm Tử Khâm hưng phấn mà gia tăng tốc lực nhanh hơn. Không chịu được cô kêu lên.
“Tử Khâm… chậm… chậm chút. Nhanh… quá rồi. A … ưm… ưm… ưm…”
“Vy Vy, anh không thể kiềm chế được nữa rồi.”
Sau câu trả lời cô, anh vẫn giữ tốc độ ấy kéo dài và càng lúc càng tăng. Tiểu Vy Vy không kiềm chế được nữa lại kêu lên.
“Aaa…aaa… ưm ưm… Tử Khâm đáng ghét, dừng…mau dừng lại đi!”
“Oắc con của anh, muộn rồi.”
“Ưm…aaa… ưm…”
Âm thanh hoang ái cứ thế kéo dài khá lâu, Lục Tử Khâm mới chịu đi nước rút đưa hết tinh hoa vào người cô. Ôm cô vào lòng nằm gọn trong bồn tắm, anh hôn lên trán cô một nụ hôn thật ngọt ngào.
“Vy Vy, anh yêu em.”
Ở bên kia khách sạn, Thẩm Quân Dao tỉnh lại không thấy Tử Khâm đâu, cảm giác cả người nóng rang khiến cô ta không sao chịu được. Bám vào ghế đứng lên, cô ta cảm giác được trước mặt mình vô cùng mờ mịt. Tử Khâm đâu rồi? Không xong rồi, lúc nãy khi Tử Khâm vào phòng cô đã đốt hương kích dục lên để anh chủ động chạm vào cô ta, có lẽ bây giờ cô cũng đã trúng thuốc mất rồi.
Nhìn quanh tìm kiếm khắp phòng vẫn chẳng thấy Tử Khâm đâu, anh cũng uống phải thuốc chắc chắn sẽ không đi đâu xa được. Đoán là như thế cô ta vội mở cửa ta ngoài tìm, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ lúc nãy vừa bước tới, cô ta không nhìn rõ cứ ngỡ đó là Tử Khâm liền túm lấy cổ áo kéo hắn ta vào phòng. Vô cớ bị kéo vào phòng nhân viên kia hốt hoảng vội lên tiếng.
“Thẩm tiểu thư cô làm gì vậy?”
“Tử Khâm, anh không trốn thoát khỏi tay em được đâu. Đêm nay anh nhất định phải là của em.”
Dứt lời cô ta liền cúi xuống hôn ngấu nghiến tên nhân viên phục vụ, mặc dù đã lên tiếng giải thích và chống trả, nhưng hương thuốc kích dục trong phòng còn chưa tan, không bao lâu sau hắn ta cũng trúng phải thuốc mà đè cô ta xuống giường mà điên cuồng chiếm đoạt.
Âm thanh ám muội vang vọng khắp căn phòng. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của cả hai con người đang quấn lấy nhau vô cùng thỏa mãn. Chiếc camera kín đáo được cô ta lắp đặt trong phòng đã thu lại hết toàn bộ cuộc hoang ái điên cuồng của cả hai. Không biết qua bao lâu, cả hai con người kiệt sức ngã xuống giường ngủ thiếp đi thì trời đã sắp sáng.
Tần An Nhã đinh ninh là đêm nay Lục Tử Khâm và Thẩm Quân Dao gạo nấu thành cơm, thì bà sẽ có lý do mà hủy hôn ước với gia đình nghèo kiết xác kia nên tâm trạng vô cùng thoải mái.
Sáng hôm sau bà làm theo kế hoạch dẫn phóng viên đến phòng khách sạn nơi hai người qua đêm để ghi lại bằng chứng. Nhưng không ngờ cánh cửa phòng mở ra thì chẳng thấy Lục Tử Khâm đâu, chỉ thấy Thẩm Quân Dao trần như nhộng đang quấn lấy một người đàn ông xa lạ ngủ ngon lành.
Phóng viên nhanh chóng chụp lại toàn bộ hình ảnh mình vừa thấy được, ánh đèn flash liên tục chớp nhoáng làm Thẩm Quân Dao nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy rất nhiều phóng viên chụp ảnh cô ta cứ ngỡ là đã làm đúng kế hoạch liền quay sang nở nụ cười nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Nhận thấy người đó không phải là Lục Tử Khâm thì cô ta vội cùng hốt hoảng, vội kéo chiếc chăn che chắn cả người lại đưa mắt nhìn quanh nói.
“Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...