Thẩm Quân Dao lộ lắng lượng thuốc anh uống không đủ nhiều, sợ anh vẫn còn nhận thức được thì sẽ vỡ kế hoạch, cô ta lại đốt thứ gì đó cho vào một lư hương rồi nhìn Tử Khâm cười nói.
“Cuộc chơi hôm nay là do em làm chủ, anh có muốn thoát cũng không được đâu.”
Đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh, nhẹ nhàng mở từng chiếc cúc áo trên người anh một cách nhanh nhẹn. Lục Tử Khâm cảm giác được ai đó đang chạm vào người mình, bắt lấy cánh tay đang càng quấy trên cơ thể anh nâng đôi mắt mờ mịt nhìn lên hỏi.
“Ai?”
“Là em, anh không nhận ra em sao? Đêm nay để em hầu hạ anh nhé!”
Dù đã uống phải một lượng lớn thuốc, nhưng Lục Tử Khâm vẫn nhận ra giọng nói kinh tởm kia là của Thẩm Quân Dao. Anh hất tay cô ra đẩy cô ngã xuống sàn rồi ngồi bật dậy nói.
“Thẩm Quân Dao ai cho cô vào đây? Cút ngay cho tôi!”
“Em không đi đâu cả, đêm nay là đêm của chúng ta, anh có chống cự cũng không được gì đâu. Ngoan nào, em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, cho anh biết cảm giác lên chín tầng mây vì sung sướng là như thế nào.”
“Tránh ra, người phụ nữ dơ bẩn như cô đừng hòng tôi sẽ chạm vào.”
Một lần nữa Thẩm Quân Dao bị anh hất ngã ra sàn, loạng choạng ngồi dậy anh mở cửa phòng bước ra. Thẩm Quân Dao thấy thế liền đứng lên kéo anh lại, không ngờ bị anh tát thẳng vào mặt khiến cô ta ngã đập đầu vào cạnh bàn ngất đi. Lợi dụng cơ hội Lục Tử Khâm nhanh chóng rời khỏi.
Rời khỏi khách sạn, Lục Tử Khâm xâu chuỗi lại mọi chuyện mới biết tất cả là do mẹ mình bày ra. Ly nước cam kia chắc chắn có vấn đề, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm vậy mà lại bị chính người thân của mình lừa, đúng là không thể nào ngờ mà.
Để giữ được bình tĩnh, Lục Tử Khâm tự làm mình bị thương bằng cách cắn vào tay mình đến bật máu. Không biết nên đi đâu và làm gì khi gặp vấn đề này, anh sắp không thể làm chủ được bản thân nữa rồi.Cố gắng lái xe thật nhanh về nhà vì đó là địa điểm gần nhất mà anh có thể đi.
Vừa về đến nhà, Lục Tử Khâm nhanh chóng bước lên tầng mà không hề chú ý đến Tiểu Vy vẫn đang ngồi chờ anh ở bàn ăn. Nhìn thấy dáng đi loạng choạng cùng quần áo có chút xộc xệch, Tiểu Vy vội vã bước theo anh lên tầng. Thấy anh như sắp ngã cô vội vã đỡ lấy anh lo lắng hỏi.
“Tử Khâm anh sao vậy? Sao người anh lại nóng như vậy?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, ngước mắt lên nhìn thấy đó là Tiểu Vy anh vội đẩy coi ra nói.
“Mặc kệ anh, em ra ngoài trước đi.”
“Không được, anh đang không khỏe sao em có thể bỏ anh một mình được chứ! Em đỡ anh vào phòng.”
Vừa đỡ được anh vào phòng, Lục Tử Khâm ngã lăn ra giường thở dốc khiến Tiểu Vy vô cùng lo lắng. Anh sao lại sốt cao như vậy chứ! Chẳng phải lúc sáng vẫn còn rất khỏe sao?
“Anh nằm đây đợi em một chút, không được đi lung tung đấy?”
Tiểu Vy chạy vội ra ngoài lấy khăn và nước ấm để lau người cho anh, nhưng khi vừa trở lại phòng chẳng thấy anh đâu nữa. Nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô bước đến cửa định vào xem anh thế nào nhưng lại ngại. Cứ đi đi lại lại một lúc trong lòng quá sốt ruột cô gõ cửa gọi.
“Tử Khâm anh sao rồi? Tử Khâm?”
Gọi mãi chẳng thấy anh trả lời, trong lòng đầy lo lắng cô bạo gan kéo cửa nhìn xem anh thế nào. Nhìn thấy anh ngồi dựa vào tường trên sàn nhà tắm dưới làn nước lạnh làm Tiểu Vy vô cùng hoảng sợ, không nghĩ được gì nhiều cô liền chạy vào đỡ anh dậy hỏi.
“Tử Khâm anh sao thế này? Mau ra ngoài đi em gọi bác sĩ cho anh.”
“Vy Vy anh không sao, nghe lời mau ra ngoài đi! Đừng đến gần anh nữa, nếu em cứ xuất hiện trước mặt anh thế này anh sợ mình không kiểm soát được bản thân mất.”
“Anh nói gì vậy, sao lại không thể kiềm soát bản thân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau ra ngoài trước đã.”
Tiểu Vy cố gắng dùng hết sức có thể kéo anh đứng lên, nhưng cơ thể Tử Khâm bây giờ quá nặng, cô không sao đỡ nổi nên loạng choạng ngã vào tường. Đứng dưới làn nước lạnh Tiểu Vy khẽ rùng mình. Nhìn cô gái nhỏ được làn nước mờ ảo vô cùng quyến rũ khiến lòng Tử Khâm không sao kiềm chế được nữa. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn cuồng nhiệt làm Tiểu Vy ngơ ngác nhìn anh. Nụ hôn kéo dài không bao lâu anh đã rời khỏi môi cô, đẩy cô ra tự đập đầu mình vào tường đến rướm máu. Tiểu Vy không hiểu tại sao anh lại làm vậy, kéo anh đứng đối diện với mình cô hỏi.
“Anh sao vậy, sao lại làm mình bị thương?”
“Vy Vy anh bị người ta bỏ thuốc, em mau tránh xa anh đi nếu không anh sẽ làm hại em mất.”
“Bỏ thuốc sao? Nhưng…”
“Mau ra ngoài đi khi anh còn kiểm soát được, đi đi!”
Vừa nói Tử Khâm vừa đẩy cô đi. Nhưng nhìn anh thống khổ như thế cô lại không nỡ bỏ anh lại một mình, đấu tranh tâm lý một lúc Tiểu Vy bước đến choàng tay lên cổ anh, đặt nụ hôn vụng về lên môi anh. Tử Khâm một lần nữa đẩy cô ra, còn chưa kịp nói gì Tiểu Vy đã lên tiếng.
“Chẳng phải anh nói sẽ không chạm vào em khi em không đồng ý sao? Bây giờ em đồng ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...