Chú Già Là Vị Hôn Phu
Lục Tử Khâm trở về nhà khi trời vừa sụp tối, nhìn thấy bàn thức ăn vẫn còn nguyên chưa ai động đũa vào, anh lại đưa mắt nhìn lên cánh cửa phòng đang đóng chặt kia lên tiếng hỏi dì Trương.
“Thiếu phu nhân chưa ăn tối sao?”
“Thưa… thiếu phu nhân vẫn chưa về ạ.”
Lục Tử Khâm nghe dì Trương nói thế khẽ nhíu mày nhìn lại đồng hồ. Đã hơn bảy giờ tối rồi sao cô còn chưa về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Lấy điện thoại trong túi ra lập tức gọi cho cô, nhưng đầu dây bên kia đã khóa máy không thể gọi được. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, anh ném chiếc cặp lên ghế sofa nhanh chân bước vội ra ngoài lái xe đi.
Tiểu Vy bị nhốt trong nhà vệ sinh hết nửa ngày với cả thân thể ướt sũng. Trời lập đông nên vô cùng lạnh, cả người cô lại ướt khiến cô run lên vì lạnh.
Gọi đến khang cả giọng vẫn chẳng có ai lên để giúp cô. Trời tối hẳn, bên trong nhà vệ sinh lại bị ngắt điện tối om. Tiểu Vy co ro trong một góc nhà vệ sinh tự ôm lấy thân mình run lên. Cô thật sự rất sợ cảm giác một mình trong bóng tối thế này, cô bật khóc nức nở khi gọi mãi mà chẳng có ai nghe thấy.
Giây phút này cô lại nhớ đến Tử Khâm, trước đây mỗi lần cô xảy ra chuyện anh đều đến kịp lúc bảo vệ cô. Nhưng lần này xem ra cô đã không còn may mắn như thế nữa rồi. Cảm giác mệt mỏi khi nhiệt độ cơ thể dần tăng lên khiến cô không còn sức gọi nữa, dựa người vào tường ánh mắt cô dần khép lại, khóe môi cô khẽ gọi tên anh trước khi chìm vào giấc ngủ.
“Tử Khâm…em lạnh quá! Cứu em với…”
Lục Tử Khâm tìm cô khắp mọi nơi nhưng cũng không sao tìm được. Anh gọi cho Nhã Như xem cô có đi cùng Nhã Như không, nhưng kết quả vẫn một tiếng không. Trong lòng như lửa đốt, anh cho người đi tìm cô khắp nơi vẫn chẳng ai thấy cô đâu. Anh lại nhớ đến Tiêu Quốc Huy liền quay xe trở lại trường học. Vừa thấy Tiêu Quốc Huy anh đã bước đến túm lấy cổ áo Quốc Huy lạnh giọng hỏi.
“Tiểu Vy đâu?”
Đột nhiên bị túm cổ áo hỏi tin tức Tiểu Vy, Tiêu Quốc Huy kinh ngạc nhìn Lục Tử Khâm lên tiếng.
“Cả ngày nay tôi không gặp cô ấy? Chú nhỏ hỏi như vậy chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa về nhà sao?”
“Nếu cô ấy về nhà tôi còn đến đây tìm cậu sao? Cậu thật sự không gặp cô ấy?”
“Không có.”
Lục Tử Khâm đẩy Tiêu Quốc Huy ra xa nhanh chân bước đến khu vực an ninh kiểm tra camera trường, trùng hợp tất cả các camera hôm nay đều bị hỏng không xem được gì. Cảm giác có gì đó bất ổn, Lục Tử Khâm lại chạy khắp các ngõ ngách trong trường tìm cô, Tiêu Quốc Huy cũng nhanh chân chạy tìm Tiểu Vy giúp anh.
Lục Tử Khâm đi ngang qua khu nhà vệ sinh nữ, nơi đây không có ánh đèn lại còn treo biển đang sửa chữa. Không hiểu trong đầu đang suy nghĩ gì, anh mạnh dạng bước vào bên trong, nhìn thấy duy nhất một gian phòng có dây ràn kín bên ngoài khiến anh thêm nghi ngờ. Tháo hết những sợi dây chằn chịt bên ngoài anh đẩy mạnh cửa, Lý Tiểu Vy ngồi dựa vào góc tường gương mặt nhợt nhạt đã bất tỉnh từ lúc nào. Vô cùng hốt hoảng, anh đưa tay chạm vào cô gọi lớn.
“Vy Vy, Vy Vy! Em có nghe anh gọi không? Em làm sao vậy?”
Không nhận được một câu trả lời nào, anh phát hiện người cô ẩm ướt nhưng cơ thể lại vô cùng nóng. Vội bế cô lên chạy ra bên ngoài rồi đưa cô vào bệnh viện cấp cứu.
Đứng bên ngoài phòng cấp cứu anh đi đi lại lại, lòng như lửa đốt khi mãi chẳng thấy bác sĩ trở ra. Quay sang nhìn thấy Tiêu Quốc Huy vẫn còn đứng đó, sắc mặt anh càng khó coi hơn bước đến trước mặt Quốc Huy nói.
“Vy Vy đã có tôi lo rồi, cậu về đi!”
“Nhưng cô ấy còn chưa được cấp cứu xong, tôi muốn ở lại với cô ấy.”
“Nhưng tôi không cần. Tốt nhất cậu nên đi khỏi đây trước khi tôi còn giữ được bình tĩnh.”
Không hiểu vì sao Lục Tử Khâm lại có ác cảm với mình, Tiêu Quốc Huy đành ép bụng bước ra về dù trong lòng không muốn.
Đuổi được tình địch, Lục Tử Khâm lại lo lắng bước đến trước cửa phòng cấp cứu nhìn ngó vào bên trong chờ đợi. Cánh cửa phòng được mở ra, Lục Tử Khâm vội bước đến trước mặt vị bác sĩ già hỏi.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
“Cô ấy bị sốt cao vì nhiễm lạnh, hiện tại đã được hạ sốt tạm thời, đợi chuyển sang phòng hồi sức thì có thể vào thăm. Người nhà chú ý theo dõi tình trạng bệnh nhân vì đêm nay vẫn có thể sẽ sốt lại.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Vy sắc mặt nhợt nhạt nằm thiêm thiếp trên giường làm lòng anh đau thắt lại. Anh nhất định không thể bỏ qua chuyện này, hết lần này đến lần khác làm hại vợ anh rốt cuộc người đó là ai chứ! Lấy điện thoại ra gọi cho Uông Tử Dương anh lạnh giọng hỏi.
“Chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra đã có mạnh mối gì chưa?”
“Thưa Lục tổng đã có chút manh mối, nhưng tôi muốn xác thực kỷ lại lần nữa để tránh nhầm lẫn.”
“Cậu làm nhanh một chút. Còn nữa, cậu tìm người khôi phục lại camera trường ngày hôm nay, tôi muốn biết ai đã dám cả gan hãm hại vợ tôi?”
“Vâng thưa Lục tổng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...