Thời gian như dừng lại khoảnh khắc hai người đứng nhìn nhau trong im lặng, Nhã Như vẫn chưa đủ tự tin để đứng trước mặt Vũ Ninh Phong. Trong lòng cô vẫn nghĩ anh không thích cô, anh chấp nhận chịu trách nhiệm với cô chẳng qua vì cô là em gái Lục Tử Khâm mà thôi. Nhưng cô lại không muốn như thế, nếu tình cảm không xuất phát từ hai phía thì có ở bên cạnh nhau cũng không thể nào hạnh phúc.
“Anh… Vũ tổng có chuyện gì sao?”
“Vũ tổng??? Em không thể thay đổi cách xưng hô được sao?”
“Xin lỗi Vũ tổng tôi quen miệng rồi, nếu như anh không có chuyện gì nữa tôi xin phép về trước.”
Nhã Như vừa quay lưng đi Vũ Ninh Phong nhanh chân bước theo cô, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau khiến Nhã Như ngơ người. Hơi thở nam tính đều đều phả vào tai cô khiến hai má cô dần đỏ ửng lên. Anh trầm giọng nói.
“Anh sai rồi, là lỗi của anh đã không biết trân trọng em. Em đừng tránh mặt anh như thế, anh sắp chịu được nữa rồi. Nhã Như, làm ơn đừng bỏ mặc anh.”
“Vũ tổng, anh…anh đang nói gì vậy?”
“Anh thừa nhận lúc đầu anh đã gây khó dễ với em, nhưng thời gian dài làm việc cùng em, anh thật sự đã thích em từ lúc nào chính bản thân anh cũng không hay biết. Là anh cố chấp, là anh không nhận ra được tình cảm của mình nên đã để uất ức cho em. Nhã Như anh thật sự rất thích em, đừng tránh mặt anh nữa được không?”
Lời thổ lộ của Ninh Phong đã chạm đến trái tim đang thổn thức của Nhã Như. Cô đang nghe gì vậy, anh ấy đang nói anh ấy thích cô sao? Anh không ghét cô, anh không có thành kiến với cô. Đây là sự thật sao?
“Vũ tổng, anh đừng vì tôi là em gái anh Tử Khâm mà ép lòng nói những lời không thật. Cũng đừng nghe anh tôi nói bừa mà khó xử về chuyện đêm đó. Thật ra tôi không mang thai, tôi chỉ…”
Câu nói giải thích còn chưa xong, Vũ Ninh Phong đã xoay người cô lại hôn lên môi cô. Nhã Như ngơ ngác khi nụ hôn bất ngờ của Ninh Phong, nụ hôn dịu dàng ôn nhu khiến lòng cô rung động. Nụ hôn ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, luyến tiếc rời khỏi môi cô nhìn vào mắt cô anh nhẹ giọng.
“Nhã Như em nghe cho rõ, anh thật sự rất thích em. Người anh thích là cô trợ lý ương bướng Lục Nhã Như, người lúc nào cũng thích chống đối anh, chọc giận anh. Không liên quan gì đến Lục Tử Khâm cả. Em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không?”
“Em…”
Nên trả lời thế nào đây! Anh ấy vậy mà lại tỏ tình với mình rồi, tìm đập nhanh quá! Sắp không thể thở nổi mất rồi.
Bàn tay cô bấu chặt vào váy áo một cách căng thẳng trước câu nói của Ninh Phong. Biết Nhã Như đang khó xử trước lời thổ lộ của mình, Vũ Ninh Phong bạo gan một lần nữa chầm chậm cúi xuống hôn lên môi cô. Giống như một phép thử, nếu cô cự tuyệt anh có nghĩa cô vẫn chưa tiếp nhận anh. Còn nếu cô tiếp nhận nụ hôn của anh, tức là cô đối với anh cũng đã có tình cảm.
Và phép thử của Ninh Phong đã hiệu nghiệm. Đứng trước nụ hôn của anh, Nhã Như căng thẳng nhưng cũng dần dần khép lại, đôi môi vụng về đáp lại nụ hôn của anh. Ánh mắt của Ninh Phong nhẹ nâng lên một chút nhìn vào đôi mắt khép hờ của cô rồi nhanh chóng khép lại. Cô đã chấp nhận nụ hôn của anh, có nghĩa là cô đã chấp nhận cho anh một cơ hội. Trong lòng Ninh Phong vui như mở hội, nụ hôn càng lúc càng sâu, tình yêu đã nở hoa trong lòng cả hai trong đêm giữa thành phố ồn ào.
…****************…
Lại nói về Tử Khâm và Tiểu Vy, sau khi đẩy cô ra khỏi nhà tắm anh lại đứng trước làn nước lạnh hàng giờ chỉ vì muốn bản thân tỉnh táo hơn. Riêng Tiểu Vy lại cảm giác hụt hẫng khi bất ngờ bị anh đẩy ra ngoài, trở về khóa trái cửa phòng cô trượt dài ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm lấy gối mình cô rưng rưng nước mắt tủi phận. Cô đã chấp nhận xa ngã cho anh tất cả nhưng anh lại không cần, có lẽ chỉ có bản thân cô khờ dại động lòng. Từ đầu rõ ràng đã biết anh và Thẩm Quân Dao là một đôi, vậy mà vẫn cố chấp rung động trước sự ấm áp của anh. Cô đúng là ngốc mà.
Sau ngày hôm đó Tiểu Vy lại trở nên ít nói và xa lạ với anh hơn. Cô từ chối mọi sự quan tâm anh dành cho mình, càng tránh né để không chạm mặt anh trong nhà khiến Tử Khâm vô cùng khó chịu. Chẳng lẽ anh đã làm gì khiến cô không vui sao? Nhưng anh đã làm gì đâu chứ! Cô mập mờ không rõ với người đàn ông khác, đến một lời giải thích với anh cô cũng không muốn nói, bây giờ còn chơi trò cạch mặt với anh. Anh sai chỗ nào chứ!
Không riêng gì Lục Tử Khâm, mà ngay cả Tiêu Quốc Huy cô cũng giữ một khoảng cách nhất định. Cô biết anh là nam thần của cả trường, là ước mơ của biết bao nữ sinh. Thế nên dù cô và anh có trong sạch đến đâu thì trong mắt họ hai người vẫn là tình trong như đã. Mà đã là cái gai trong mắt của nữ sinh cả trường nhắm đến thì cuộc sống của cô sau này càng không dễ dàng gì.
Sau giờ tan học, Tiểu Vy lang thang trước cổng trường bắt xe trở về nhà. Hai người đi xe máy chạy đến chỗ cô đứng ném thứ gì đó vào người cô làm Tiểu Vy vô cùng hoảng sợ. Một phần áo của cô bị phẩm màu của hai người kia ném làm bẩn, lại có chút mùi gì đó khiến Tiểu Vy không dám bước lên xe vì sợ ảnh hưởng đến người khác. Loay hoay mãi cô quay lại nhà vệ sinh trường để sử lý vết bẩn trên người.
Sau khi xử lý vết bẩn xong cô trở ra thì cửa nhà vệ sinh đã bị khóa chặt, vô cùng sợ hãi Tiểu Vy liên tục đập cửa gọi lớn nhưng chẳng ai trả lời. Lấy điện thoại ra định gọi cầu cứu nhưng không hiểu nước từ đâu úp xuống người cô làm cả người cô ướt đẫm, chiếc điện thoại cũng vì thế mà hỏng không sao mở lên được nữa. Đứng bên ngoài nhà vệ sinh, Thẩm Quân Dao nhìn những nữ sinh còn lại ra hiệu cho bọn họ rời khỏi. Một mình đứng bên ngoài nhà vệ sinh cô ta nhếch môi cười đắc ý.
“Đây là kết cục của những kẻ dám chống đối tôi. Cô yên tâm, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...