Lục Tử Khâm đến công ty với tâm trạng không hề tốt. Trong đầu anh lúc nào cũng là hình ảnh Tiểu Vy và Tiêu Quốc Huy kia bên nhau làm anh không sao tập trung được. Cô ấy đến một lời giải thích cho anh cũng không muốn nói ra, chẳng lẽ đối với cô anh không đáng để cô giải thích sao? Anh có thì thua kém gã sinh viên kia chứ!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên không làm anh thay đổi sắc mặt, Uông Tử Dương bước vào nhìn thấy sắc mặt của Tử Khâm thì chợt thấy lạnh sống lưng. Không biết ai chọc giận thái tử gia của thành phố này thế nhỉ! Người chọc giận thì không thấy đâu nữa, mà người chịu cơn thịnh nộ của anh chắc chắn cấp dưới xấu số tôi đây rồi.
“Lục tổng, đây là lịch trình làm việc hôm nay của anh.”
“Hủy hết đi!”
“Hủy… hủy hết sao?”
“Cậu bị điếc à?”
"Tôi nghe rõ thưa Lục tổng. Tôi xin phép ra ngoài.’
“Khoan đã, chuyện hôm qua tôi bảo anh điều tra kết quả đâu sao không thấy?”
“Chuyện đêm qua tôi đã gửi mail cho Lục tổng từ hôm qua rồi cơ mà, anh không nhận được sao?”
“Cậu gửi bao giờ?”
“Xin lỗi Lục tổng để tôi kiểm tra lại.”
Uông Tử Dương ba chân bốn cẳng chạy về văn phòng của mình mở máy tính lên, hóa ra đêm qua cậu ta thu thập thông tin xong thì ngủ quên mất nên chưa gửi. Vội vã gửi hết thông tin mình tra được cho Lục Tử Khâm, rồi lại chạy sang phòng Tử Khâm một cách đầy căng thẳng hỏi.
“Lục tổng, anh đã nhận được chưa ạ?”
Không nhận được câu trả lời của Tử Khâm, chỉ thấy sắc mặt anh càng lúc càng khó coi khi nhìn vào màn hình máy tính. Đoán là Lục tổng đang xem những tin tức mà mình vừa điều tra được gửi qua, Uông Tử Dương cũng khẽ thở dài nhẹ nhõm. Cũng may đêm qua không vì cơn buồn ngủ mà xóa mất, không thì tiêu đời rồi.
“Đã tra được bài viết ở diễn đàn trường là nguồn tin từ đâu không?”
“Không tra được ạ, dường như có ai đó thế lực không phải dạng vừa đã che dấu danh tính người cung cấp nguồn tin.”
“Không phải dạng vừa, tôi cũng muốn xem như thế nào là thân thế không phải dạng vừa. Cho người điều tra lại cho tôi, tôi muốn những kẻ tung tin thất thiệt này sẽ phải trả giá. Dám động đến vợ tôi thì bọn họ chán sống rồi.”
“Vâng, Lục tổng.”
…****************…
Chỉ trong một buổi sáng diễn đàn trường với tin tức liên quan đến Tiểu Vy đều bị đánh sập. Tất cả những bài báo nói về mối quan hệ của Tiểu Vy cùng những đại gia nhiều tiền cũng bay màu đến không còn một dấu vết. Cả trường bàn tán xôn xao, chắc hẳn là vị đại gia bao nuôi Tiểu Vy đã ra tay dẹp loạn cho cô, ai cũng thắc mắc chủ nhân của chiếc xế hộp sang trọng kia là người như thế nào? Có phải thật sự là một lão già giàu có như lời của báo chí nói hay không?
Tiểu Vy lại chẳng có tâm trạng quan tâm đến những chuyện nhảm nhí đó. Trong đầu cô bây giờ chỉ đang nghĩ không biết Lục Tử Khâm có tin cô hay không? Vì sao sáng nay khi cô quay lưng đi anh lại không giữ cô lại. Chẳng lẽ anh và Thẩm Quân Dao kia đã trở lại với nhau rồi không? Nếu đúng như thế thì cô sẽ thế nào đây? Một danh phận ảo, một người thay thế luôn luôn bị coi thường.
Thế nên mới nói, nếu lúc đầu cô kiên quyết đừng ký vào cái hợp đồng vớ vẫn kia thì có phải bây giờ đã tốt hơn rồi không. Người ta thì về bên nhau vui vẻ hạnh phúc, chỉ có bản thân cô một mình lủi thủi trong nổi cô đơn. Càng nghĩ đôi mắt cô lại hoe đỏ, nước mắt cứ thế lan tràn khóe mắt khiến cô đưa tay lau vội.
“Tiểu Vy ngốc, người ta vốn dĩ là một đôi, họ hết giận hờn nhau thì lại trở về bên nhau mày khóc cái gì thế!”
Lang thang ra đến cổng trường cô đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên là đã không còn cần cô nữa. Thường ngày dù bận thế nào anh đều cho xe đến đón cô về, bây giờ thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Quả nhiên cô đã trở thành thừa thãi khiến anh chướng mắt đến không muốn nhìn thấy rồi.
“Chị dâu!”
Đưa đôi mắt ướt nhòe nhìn về phía sau, Lục Nhã Như đang hớt hải chạy về phía cô. Tiểu Vy vội đưa tay lau đi nước mắt giữ vẻ bình tĩnh hỏi.
“Sao em lại tới đây vậy?”
“Em đến đón chị. Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút được không?”
Nhẹ gật đầu trong vô thức, Tiểu Vy bước theo Lục Nhã Như trong sự buồn bã chán nản. Suốt đoạn đường ánh mắt Nhã Như vẫn luôn nhìn cô, nhớ đến những bài báo kia cũng khiến Nhã Như không vui thầm mắng.
“Tử Khâm anh đang làm gì thế không biết, chị dâu của em đang bị ức hiếp đến đáng thương thế này mà chẳng thấy anh đâu. Anh rốt cuộc đã biến đi đâu thế hả?”
“Nhã Như, chúng ta đi uống rượu có được không?”
“Hả??? Nhưng cả em và chị đều không ai biết uống rượu cả, lỡ xảy ra chuyện gì anh trai em sẽ lột da em mất.”
“Anh ấy không quan tâm đâu, với lại không biết uống nhiều thì cũng có thể uống ít mà. Tâm trạng chị đang không vui, người ta nói rượu vào thì sẽ không nhớ chuyện buồn nữa. Em có thể đưa chị đi uống rượu tìm vui một chút không? Chị hứa sẽ uống ít thôi.”
“Chị có chuyện gì không vui sao? Nói em nghe xem em có thể giải quyết giúp chị không?”
“Không ai có thể giải quyết được đâu. Là do bản thân chị tự làm tự chịu thôi.”
Nghe Tiểu Vy nói như thế làm Nhã Như cũng có chút buồn, chị ấy nói như thế chẳng lẽ thật sự là đã làm gì đó sai trái nên mới nói thế không? Chẳng lẽ chị ấy thật sự… Chị ấy không chịu nói thì mình sẽ tìm cách để chị ấy tự nói. Đúng rồi, người ta nói rượu vào lời ra. Chị ấy muốn uống rượu thì cho chị ấy uống rượu, mình canh chừng chị ấy cẩn thận một chút là được rồi.
Lục Nhã Như đưa Tiểu Vy đến quán bar của Phó Cẩn Dân, vì cô biết Cẩn Dân là bạn của anh mình, ở đó an ninh vẫn tốt hơn những nơi khác. Lúc đầu bước vào phòng, Tiểu Vy cầm ly rượu còn ngần ngại không dám uống, nhưng dần dần không biết động lực từ đâu cô cứ vừa uống hết ly này lại rót tiếp ly khác. Thấy cô đã ngà say Nhã Như liền giật lấy chai rượu không cho cô uống nữa.
“Chị dâu, bao nhiêu đó là được rồi. Uống nữa sẽ say đấy!”
“Chị muốn say mà, em đưa cho chị đi!”
“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao chị lại muốn uống rượu vậy? Trước nay chị đâu có như thế?”
“Chị không vui, chị giận chính bản thân mình quá ngốc nghếch khi ký vào bản hợp đồng kia. Bây giờ thì hay rồi, bản thân tự rước lấy phiền phức. Đúng là rất ngốc.”
“Bản hợp đồng? Hợp đồng gì ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...