Chú Già Là Vị Hôn Phu

Không có lời lẽ nào để phản bác lại lời của Lục Tử Khâm, bởi rõ ràng lúc nãy là do cô mê mẩn cái thân hình quá chuẩn của anh đến nỗi không thể cưỡng lại mà đưa tay chạm đến. Nhưng cũng không thể như thế mà anh ta cứ chiếm hời như thế này được.

“Anh…anh tránh ra được rồi đấy, anh nặng lắm biết không?”

Vừa nói Tiểu Vy vừa vùng vẫy đẩy anh ra, Lục Tử Khâm cũng đành gượng ép ngồi dậy khỏi người cô. Được buông tha cô nhanh chóng giữ khoảng cách với anh, nhích ra khá xa liếc mắt nhìn anh hỏi.

“Sao anh về giờ này vậy?”

“Sao anh gọi em không nghe máy?”

“Tôi…tôi đang tắm không nghe thấy?”

“Hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì sao?”

“Không… không có.”

“Vậy tại sao lại về giờ này, cả người lại còn nhếch nhác như vậy, em không thể nói cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì sao?”


Ánh mắt trốn tránh của Tiểu Vy quay đi không dám nhìn thẳng mặt anh, có nên nói với anh chuyện mấy bài báo kia không? Công việc của anh cũng đã quá mệt mỏi và căng thẳng rồi, nếu phải lo giải quyết cả rắc rối của cô thì lại phiền cho anh. Nghĩ thế Tiểu Vy nhìn anh lên tiếng.

“Không có gì đâu, chẳng qua… à, vòi nước ở sân trường đột nhiên bị hỏng làm nước văng tung tóe nên tôi bị ướt, vì thế nên tôi trở về nhà thay quần áo thôi. Sẵn đây tôi muốn bàn với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Tôi… muốn dọn đến kí túc xá của trường ở để tiện việc học hành, không phiền anh phải…”

“Không được.”

Câu nói của Tiểu Vy còn chưa nói hết Lục Tử Khâm đã khó chịu lên tiếng không đồng ý. Không khí đang vui bị câu nói của Tiểu Vy làm cho không khí trở nên ngột ngạt. Tiểu Vy không hiểu vì sao anh lại phản ứng mạnh như thế, giữa hai người chỉ là quan hệ hợp đồng thôi, cô ở đâu thì có ảnh hưởng gì đâu chứ!

“Tại sao lại không được? Tôi chỉ muốn dọn đến kí túc xá để tiện việc học hành thôi mà.”

“Vậy tại sao ở đây lại không tiện? Anh quấy rầy em học tập sao? Hay em muốn đến đó ở vì lý do khác?”

“Lý do khác gì chứ! Tôi…”

“Anh nói không được là không được, em nghỉ ngơi đi anh về phòng đây.”

“Lục…”

Không đợi Tiểu Vy nói thêm lời nào, Lục Tử Khâm đã nhanh chân bước ra khỏi phòng. Tiểu Vy ngồi hụt hẫng nhìn ra cửa, trong lòng cô có chút không hiểu, cô dọn ra ngoài thì có gì anh phải phản ứng mạnh và khó chịu như vậy chứ! Chợt nhớ đến nụ hôn lúc nãy cô bất giác đưa tay chạm lên môi mình, sao lúc nãy lại để anh ta hôn như vậy chứ! Tiểu Vy ơi là Tiểu Vy, sao lại vì sắc đẹp trước mắt mà quên bản thân như vậy chứ!

Lục Tử Khâm trở về phòng với sắc mặt vô cùng khó coi. Đóng cửa phòng thật mạnh anh bước đến ngã người lên ghế, cảm giác bực tức trong lòng khiến anh ngồi bật dậy đi đi lại lại trong phòng. Đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn dọn đi? Là bản thân anh dễ dãi với cô quá nên cô muốn gì cũng được sao? Hay vì một nguyên nhân nào khác khiến cô muốn đến kí túc xá ở, chẳng lẽ…

Suy nghĩ trong đầu làm sắc mặt Lục Tử Khâm càng tối lại hơn, anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra gọi cho Uông Tử Dương, đầu dây bên kia vừa bắt máy anh đã lớn tiếng nói.

“Điều tra cho tôi ở trường thiếu phu nhân mấy hôm nay xảy ra chuyện gì? Tôi muốn có kết quả trong thời gian sớm nhất!”

“Vâng, Lục tổng.”


Lục Tử Khâm vừa cúp máy, Uông Tử Dương đã nhìn chiếc điện thoại trên tay thở dài ngao ngán.

“Lục tổng anh rất biết hành cấp dưới đấy! Tôi là trợ lý chứ có phải là thám tử đâu, đúng là phận làm cấp dưới mười hai bến nước mà.”

…****************…

Tống Lệ Nhi bước vào văn phòng tổng giám đốc với sắp tài liệu trên tay. Nhìn thấy Vũ Ninh Phong đang đứng bên cửa kính nhìn ra bên ngoài thành phố với sắc mặt ưu tư. Từ ngày Nhã Như thôi việc đến nay, ông chủ của cô rất hay trầm tư và thường xuyên cáu gắt với mọi người, cô đoán hẳn là vì sự ra đi của Nhã Như đã làm anh trở nên như thế. Nhẹ hằn giọng Tống Lệ Nhi lên tiếng gọi.

“Vũ tổng, tài liệu anh cần tôi mang đến rồi.”

“Cô cứ để đó là được rồi.”

“Anh có cần một tách cà phê không ạ?”

“Không cần.”

“Vậy tôi xin phép ra ngoài làm việc.”

“Khoan đã, Nhã Như… có liên lạc với cô không?”

Biết ngay tâm trạng của anh ấy là do Nhã Như ảnh hưởng mà, đã thích người ta như thế sao còn hành hạ người ta làm gì? Bây giờ người chạy mất lái ngồi đây ủ dột.


“Không có thưa Vũ tổng.”

“Được rồi cô ra ngoài đi!”

“Vũ tổng, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Vũ Ninh Phong đưa ánh mắt nhìn Tống Lệ Nhi, cô nhẹ giọng nhìn anh nói.

“Anh thật lòng thích Nhã Như chứ?”

“Tôi…”

“Nếu như anh thật sự thích cô ấy thì nên mạnh dạn theo đuổi. Nhã Như ngoài miệng tuy nói lời cứng rắn nhưng lòng dạ vẫn rất mềm yếu. Tôi tin nếu như anh dùng cả sự chân thành theo đuổi thì chắc chắn cô ấy sẽ động lòng thôi.”

“Cô ấy đến nhìn mặt tôi còn không muốn, tôi làm gì có cơ hội mà theo đuổi chứ!”

“Cơ hội là do bản thân mình tạo ra, không ai cho anh cơ hội mãi đâu. Tôi xin phép ra ngoài làm việc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui