Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Quốc Huy vang lên từ phía sau lưng những nữ sinh kia, bọn họ giật mình quay nhìn lại, Tiêu Quốc Huy đi thẳng về phía Tiểu Vy kéo cô về phía sau lưng mình bảo vệ. Đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nhóm nữ sinh kia anh lên tiếng.
“Các cô lấy quyền gì cấm em ấy gặp tôi?”
“Đàn anh, anh không biết cô ta xấu xa thế nào đâu. Anh xem thông tin trên mạng vừa đăng đi, cô ta cặp kè đại gia vậy mà còn muốn quyến rũ anh. Cô ta không xứng với anh đâu.”
"Có xứng hay không không đến lượt các cô bình phẩm. Nếu như tôi phát hiện các cô còn tìm cô ấy gây chuyện tôi sẽ không bỏ qua cho các cô đâu "
Tiêu Quốc Huy nói xong liền kéo tay Tiểu Vy đi khỏi, nhóm nữ sinh kia nhìn theo càng tức điên lên. Trong lòng họ vẫn nghĩ là do Tiểu Vy mê hoặc nam thần của mình, cứ thế mà ghi hận trong lòng nhiều hơn.
“Đàn anh, rồi anh sẽ hối hận vì đã không tin em.”
Nhóm nữ sinh kia vừa đi khỏi, Lục Nhược Hân cũng từ phía sau bức tường bước ra. Trong lòng cô ta vô cùng thắc mắc, rốt cuộc Tiểu Vy đã dùng bùa chú gì mà ai cũng mê mẩn cô ta như vậy chứ!
“Đúng là tức chết mà, sau nơi nào có mặt ả Tiểu Vy kia thì anh ta cũng xuất hiện như vậy chứ! Chẳng lẽ hai người họ thật sự có gì với nhau sao?”
Lục Nhược Hân đưa điện thoại lên quay lại cảnh Tiêu Quốc Huy nắm Tiểu Vy rồi nở nụ cười đắc ý nói.
“Tôi sẽ không để cho các người sống yên ổn thế đâu. Tôi sẽ cho cô thấy kết quả của việc dám cắm sừng anh trai tôi lừa dối cả Lục gia là như thế nào.”
Tiêu Quốc Huy kéo Tiểu Vy ra khỏi đám đông, giây phút ấy Tiểu Vy có chút cảm giác cảm kích đối với anh. Anh lúc nào cũng quan tâm và bảo vệ cô như thế cả, có một người anh trai như anh đúng là không có gì bằng.
Đi được một quảng anh chầm chậm dừng bước, quay lại nhìn cô từ đầu đến chân anh khẽ nhíu mày không vui. Chiếc áo sơ mi của cô bị ướt khá nhiều, mặt mũi đầu tóc cũng nhếch nhác vì nước bẩn của nhóm nữ sinh kia tạt phải. Nhìn vào mắt cô anh nhẹ giọng.
“Quần áo của em ướt thế này không thể lên lớp được đâu, em ở đâu để anh đưa em về?”
Nghe Tiêu Quốc Huy muốn đưa mình về nhà, Lý Tiểu Vy chợt hoàng hồn trở lại. Nếu để anh ấy đưa cô về, ngộ nhỡ Lục Tử Khâm biết được thì cô phải giải thích sao đây! Vã lại hai người đính hôn dù là trên danh nghĩa thì cũng không công bố với người ngoài, vì cô không muốn sau ba năm khi kết thúc hợp đồng có quá nhiều người biết chuyện của cô. Thấy Tiểu Vy rơi vào im lặng, Tiêu Quốc Huy lại lên tiếng.
“Tiểu Vy em sao vậy? Hay là bọn người lúc nãy doạ em sợ?”
“Dạ … không có ạ. Chỉ là thấy hơi mệt mỏi thôi.”
“Em ở đâu để anh đưa em về?”
“Không cần đâu ạ.”
“Người em ướt thế này không thể lên lớp được.”
“Em tự về là được rồi ạ. Ờ…chú nhỏ của em rất khó tính, nếu thấy anh đưa em về chú nhỏ sẽ không vui đâu.”
“Chú nhỏ sao? Em có họ hàng ở đây bao giờ sao anh chưa từng nghe em nhắc vậy?”
“Ờ … họ hàng xa với ba em, thất lạc nhiều năm nên không liên lạc. Lần trước em đã nhắc với anh một lần rồi còn gì.”
“Nhưng anh đưa em về là lo lắng sự an toàn của em, chú ấy dù có khó tính thế nào cũng sẽ không trách đâu.”
“Anh Quốc Huy… chuyện này tạm thời em không muốn chú nhỏ biết, vậy nên anh đưa em về thì sẽ lộ tẩy mọi chuyện mất. Cảm ơn anh chuyện hôm nay, em về trước đây.”
Tiểu Vy viện lý do rồi nhanh chóng rời khỏi. Tiêu Quốc Huy vẫn đứng đó nhìn theo cô, thái độ lúng ta lúng túng của cô làm Quốc Huy cảm giác nghi ngờ. Chẳng lẽ em ấy có gì đó dấu mình sao?
…****************…
Trở về nhà với bộ hệ nhếch nhác cùng gương mặt buồn buồn, Tiểu Vy vào nhà liền nhanh chóng trở về phòng mình đóng chặt cửa. Nhìn thái độ của cô dì Trương cảm thấy vô cùng lo lắng, không biết ở trường đã xảy ra chuyện gì mà thiếu phu nhân lại ướt sũng như vậy chứ!Suy nghĩ hồi lâu bà quyết định gọi cho Lục Tử Khâm.
“Có chuyện gì thế dì Trương?”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân về rồi.”
Nghe dì Trương nói, Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn đồng hồ. Chỉ vừa hơn tám giờ sao lại về giờ này nhỉ!
“Sao cô ấy về sớm vậy? Có chuyện gì sao?”
“Tôi cũng không biết, chỉ thấy cả người thiếu phu nhân ướt hết, nét mặt lại thất thần.”
“Tôi biết rồi, để tôi gọi cho cô ấy.”
Tắt điện thoại của dì Trương, Lục Tử Khâm trong lòng lo lắng vội ấn số gọi cho Tiểu Vy. Tiếng chuông điện thoại đổ khá lâu vẫn không thấy cô nghe máy. Sự lo lắng trong lòng càng tăng khiến Lục Tử Khâm không yên tâm, anh vơ vội chiếc áo khoác rời khỏi văn phòng.
Suốt chặn đường trở về nhà anh vẫn liên tục gọi cho cô, nhưng Tiểu Vy vẫn không nghe dù chỉ một cuộc. Lòng anh như lửa đốt lái xe thật nhanh về nhà, còn cô gái nhỏ vẫn ngồi ngâm mình trông bồn tắm suy nghĩ vu vơ. Hơi nước ấm nóng làm cô cảm thấy dễ chịu, khép đôi mắt lại cô lim dim tận hưởng rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Lục Tử Khâm trở về nhà ném chiếc áo khoác lên ghế sofa vừa bước vội lên tầng vừa hỏi.
“Thiếu phu nhân đâu?”
“Dạ trong phòng, từ lúc trở về đến giờ cô ấy vẫn đóng chặt cửa không bước chân ra ngoài.”
Nhanh chân bước lên tầng, đứng trước cửa phòng cô anh gõ cửa gọi.
“Tiểu Vy, em có đó không?”
Vẫn không một câu trả lời, anh lại gõ cửa mạnh hơn gọi.
“Tiểu Vy, anh vào nhé!”
"Đưa tay mở cửa phòng nhưng cô đã khóa trái bên trong, Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn dì Trương, bà hiểu ý vội bước đi lấy chìa khóa dự phòng cho anh. Cánh cửa mở ra, căn phòng trống yên ắng không thấy cô đâu. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, Lục Tử Khâm chần chừ rồi cũng nhanh chân bước vào.
Nhìn cô gái nhỏ nằm im lìm trong bồn tắm với ánh mắt nhắm nghiền làm Tử Khâm liên tưởng đến chuyện không hay, anh vội lấy chiếc áo ngủ khoác lên che chắn người cô, bế cô ra khỏi bồn tắm liên tục gọi.
“Tiểu Vy, Tiểu Vy em sao vậy?”
Tiếng gọi của anh cùng động tác nhấc cô ra khỏi bồn làm Tiểu Vy mơ màn tỉnh giấc. Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tử Khâm, cô còn chưa kịp nói gì anh đã kéo cô vào lòng ôm lấy.
“Em làm anh lo lắng lắm có biết không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...