Chú Già Là Vị Hôn Phu

Câu nói của Nhã Như cùng hành động lùi ra xa làm Ninh Phong như tỉnh táo trở lại, sắc mặt anh lại trở về vẻ lạnh lùng khó gần hỏi.

“Cô vào đây làm gì mà vội đến mức không gõ cửa thế hả?”

“Tôi…”

Lục Nhã Như chậm rãi đặt lá đơn xin nghỉ phép lên bàn, Vũ Ninh Phong cứ ngỡ cô muốn thôi việc, sắc mặt anh càng khó coi hơn nói.

“Vào làm việc chưa được một tháng, thời hạn thử việc còn chưa xong đã không chịu được mà thôi việc rồi sao? Sinh viên mới ra trường các cô không biết cố gắng là gì à? Vừa gặp khó khăn một chút đã muốn thôi việc rồi. Cô không làm được vị trí này thì cô nghĩ cô sẽ chịu đựng gian khổ những nơi khác được sao?”

“Vũ tổng, tôi không phải …”

“Không phải cái gì? Làm việc thì làm trước quên sau, nhờ cô việc nào cô làm hỏng việc đó. Tôi chưa đuổi việc là đã nhân nhượng cho cô lắm rồi, giờ còn muốn xin thôi việc sao?”

Vũ Ninh Phong cứ nói không ngừng khiến Nhã Như không xen vào được câu nào, đợi anh vừa ngừng lại cô vội lên tiếng chặn anh lại.


"Vũ tổng, anh có thể để tôi nói hết câu được không?’

“Cô nói đi!”

“Tôi không xin thôi việc, tôi chỉ xin nghỉ phép ngày mai thôi ạ.”

Xin nghỉ phép? Không phải đơn thôi việc sao? Biết mình hiểu sai ý cô, lại sĩ diện không nhận mà lại thẹn quá hóa giận anh nói.

“Quy định công ty nhân viên thực tập chưa hoàn thành hai tháng thử việc thì không được nghỉ phép, nội quy này cô chưa đọc qua hay sao?”

" Tôi có đọc, nhưng ngày mai là đính hôn của anh trai tôi nên…"

“Không lý do gì hết, tôi không cho phép cô nghỉ mà cô dám nghỉ thì tôi sẽ đuổi việc cô.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.”

Dứt lời Vũ Ninh Phong đứng dậy rời khỏi phòng bỏ lại Lục Nhã Như ngơ ngác ngồi đó nhìn theo. Cô cứ ngơ ra thắc mắc tự hỏi.

“Công ty có quy định trong hai tháng thử việc thì không được nghỉ sao?”

…****************…

Ngày hôm sau, buổi lễ đính hôn long trọng được diễn ra trước sự chứng kiến của hai bên gia đình cùng bạn bè. Lý Tiểu Vy được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp đơn thuần trong chiếc váy trắng ôm gọn thân hình tiêu chuẩn khiến bao người phải ganh tị. Lục Tử Khâm lịch lãm trong bô vest đen, trông hai người cứ như hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy.

Lục Nhã Như mặc dù không được sự đồng ý của Vũ Ninh Phong nhưng vẫn tranh thủ đến tham gia lễ đính hôn của anh mình. Nghe Tống Lệ Nhi nói hôm nay Vũ tổng có việc riêng sẽ không đến công ty vào buổi sáng, thế nên cô cũng lợi dụng thời cơ này trốn khỏi công ty sau khi đến điểm danh buổi sáng.


Cô không ăn mặc lộng lẫy như Lục Nhược Hân, mà chỉ đơn giản là áo sơ mi cùng chân váy bút chì ôm trọn thân hình thon gọn cùng chiếc vest công sở nữ tính. Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng đủ làm tôn lên nét đẹp tự nhiên vốn có của mình.

Nhìn em gái mình đến dự lễ đính hôn mà lại mặc một bộ công sở đơn giản, Lục Tử Khâm thắc mắc hỏi.

“Nãy giờ em ở đâu thế? Em đừng nói với anh là ông chủ khó tính của em không cho em nghỉ đấy nhé?”

“Anh đoán đúng rồi đấy, tổng giám đốc nói nhân viên trong quá trình thử việc thì không được xin nghỉ phép. Em tranh thủ lúc anh ta không có mặt ở công ty nên lén chạy đến đây đấy!”

“Em làm ở công ty nào? Hắn ta tên là gì? Sao lại có thể chèn ép cấp dưới như vậy chứ?”

“Không sao đâu anh, em đang thử sức mình mà. Dù có khó khăn hơn nữa em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Tùy em, nhưng nếu không chịu được cứ nói với anh. Anh sẽ không để yên cho hắn ta đâu.”

“Em biết rồi ạ. Này anh, em thấy chị dâu là một cô gái tốt. Anh phải biết trân trọng đấy! Em phải trở về công ty rồi, hẹn gặp anh sau nha!”

Lục Nhã Như nói chuyện với anh mình xong nhanh chóng rời khỏi tiệc đính hôn. Nhưng còn chưa ra khỏi khuôn viên tiệc cô đã nhìn thấy Vũ Ninh Phong đang đứng uống rượu cùng những người khác, trong đầu Nhã Như bắt đầu có những nghi vấn.


“Sao anh ta lại có mặt ở đây vậy? Chẳng lẽ anh ta cũng quen biết anh mình sao?”

Ánh mắt Vũ Ninh Phong vô tình đão qua bắt gặp ánh mắt Lục Nhã Như đang nhìn về mình. Anh khẽ nhíu mày nhìn lại thì cô đã biến mất từ lúc nào, chẳng lẽ anh bị hoa mắt sao! Ninh Phong đão mắt một lần nữa như kiểm tra lại xem mình có nhìn nhầm không, nhưng nhìn quanh cũng không thấy Nhã Như đâu nữa.

Lục Nhược Hân và Thẩm Quân Dao đứng nhìn hai người tay trong tay mà không khỏi ghen ghét. Nhược Hân thì từ đầu đã không có thiện cảm với Tiểu Vy, lại thêm Thẩm Quân Dao tác động làm cô ta càng ghét Tiểu Vy hơn. Cô ta bước đến gần Thẩm Quân Dao đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn Tiểu Vy nói.

“Nhìn ả ta là em đã không ưa được rồi, anh của em không biết bị gì mà lại để cô ta lừa như thế chứ!”

“Chắc hẳn ả ta đã mê hoặc anh Tử Khâm, em nghĩ thử đi anh ấy sao có thể chọn một người như cô ta chứ! Em định cứ để cô ta đường hoàn bước vào Lục gia thế sao?”

“Đương nhiên là không rồi. Cứ để cô ta tự đắc hôm nay đi, sau ngày hôm nay thì cô ta sẽ biết muốn sống ở nơi không thuộc về mình thì sẽ phải trả giá như thế nào.”

“Chị có một thứ rất hay có thể làm cô ta mất mặt trong buổi lễ đính hôn này, nhưng có điều cần em hỗ trợ.”

“Là thứ gì thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui