Chú Già Là Vị Hôn Phu
Ngô Thanh Thanh giơ tay lên định xông đến đánh Tiểu Vy, nhưng nghe tiếng quát cô ta dừng lại quay nhìn về phía phát ra tiếng nói. Lục Tử Khâm sắc mặt vô cùng khó coi đang đưa ánh mắt chết chóc nhìn về phía Ngô Thanh Thanh. Cô ta có chút ngạc nhiên khi thấy Lục Tử Khâm xen vào chuyện này, trước nay chẳng phải anh ta nổi tiếng là lạnh lùng khó gần và đặc biệt không lo chuyện bao đồng sao? Sao hôm nay lại xen vào chuyện này chứ! Hay là anh ta đang chú ý đến mình, muốn bảo vệ mình? Nghĩ thế, Ngô Thanh Thanh thay đổi sắc mặt tỏ vẻ bị ức hiếp đi về phía Lục Tử Khâm nói.
“Lục thiếu anh đến đúng lúc lắm, anh xem cô ta đụng trúng vào người em mà còn lớn tiếng mắng em nữa. Anh mau giải quyết cô ta lấy lại công bằng cho em đi!”
Lục Tử Khâm đến nhìn cô ta một cái cũng không nhìn, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía Tiểu Vy, cô vẫn thế một gương mặt quật cường chẳng quan tâm đến chuyện Ngô Thanh Thanh vừa nói. Cô gái này xem ra cũng không dễ ức hiếp. Anh vẫn một gương mặt lạnh bước về phía Tiểu Vy nhìn cô hỏi.
“Không có gì muốn nói sao?”
“Có gì để nói được nữa chứ, cô ta đã đụng trúng vào em mà còn lớn giọng mắng em, ở đây ai ai cũng thấy.”
Tiểu Vy còn chưa kịp lên tiếng thì Ngô Thanh Thanh đã chen vào, Lục Tử Khâm không vui đưa mắt nhìn cô ta hỏi.
“Tôi có hỏi cô sao?”
Nét mặt sượng trân của Ngô Thanh Thanh khiến Tiểu Vy cảm thấy buồn cười. Sao cứ thích ra vẻ làm gì thế nhỉ! Nhìn dáng vẻ bất cần của Tiểu Vy Tử Khâm lại hỏi.
“Người khác nói cô như vậy cô không muốn nói gì sao?”
“Nói gì bây giờ? Chẳng lẽ một con chó sủa vì thấy anh lạ, anh cũng ngồi xuống thành bốn chân để sủa tay đôi với nó xem ai lớn tiếng hơn sao?”
“Này cô nói ai là chó hả? Lục thiếu anh nghe cô ta nói kìa, cô ta dám nói em là chó đấy! Anh phải đòi lại công bằng cho em.”
Lục Tử Khâm giật tay mình ra khỏi tay Thanh Thanh, đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía cô ta lên tiếng hỏi.
“Cô là ai vậy? Tôi biết cô sao?”
Nét mặt của Ngô Thanh Thanh sượng trân, tâm trạng có chút hụt hẫng nhìn về phía Tử Khâm nói.
“Em là Ngô Thanh Thanh thiên kim của Ngô gia. Chúng ta từng gặp nhau vài lần ở các buổi party của giới thượng lưu, anh quên rồi sao?”
“Xin lỗi tôi không biết cô, trái lại cô vừa xúc phạm vợ sắp cưới của tôi. Mau xin lỗi đi!”
“Vợ sắp cưới của anh? Ý anh là…”
Ánh mắt Ngô Thanh Thanh nhìn về phía Tiểu Vy đầy kinh ngạc, cô ta không tin vào những gì mình nghe thấy, quay sang nhìn Lục Tử Khâm cô ta lắc đầu hỏi lại.
“Lục thiếu anh thật biết đùa, ả nhà quê này sao có thể là vợ sắp cưới của anh được chứ? Chẳng phải anh và Thẩm Quân Dao có tình cảm rất tốt sao? Anh và Quân Dao đang cãi nhau sao?”
Tiểu Vy đưa ánh mắt hóng chuyện nhìn về phía Tử Khâm, quả nhiên như mình đoán, anh ta và thanh mai trúc mã kia đang cãi nhau. Nhưng dù cãi nhau thế nào thì cũng không thể dùng cách này để chọc tức bạn gái mình thế chứ! Đàn ông gì mà nhỏ mọn lại thù dai, không đáng mặt đàn ông tí nào?
Tiểu Vy vừa nghĩ thầm trong đầu vừa đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn Lục Tử Khâm. Anh không hề biết những suy nghĩ và biểu cảm của Tiểu Vy, bởi ánh mắt chết chóc của anh đang nhìn về phía Ngô Thanh Thanh. Gương mặt lạnh lẽo của anh làm Ngô Thanh Thanh cảm giác bất an, cô ta quay mặt đi tránh né ánh mắt đáng sợ kia của anh. Lục Tử Khâm nhìn cô gằn giọng.
“Ai nói với cô tôi và Thẩm Quân Dao tình cảm rất tốt vậy?”
“Không… không phải sao? Em… Em cũng không nhớ nghe ai nói nữa, em…em nhớ ra em còn có việc. Em đi trước nhé!”
“Xúc phạm vợ sắp cưới của tôi rồi muốn bỏ đi sao? Tôi đã cho cô đi chưa?”
Thái độ của Tử Khâm cũng làm cho Tiểu Vy ngạc nhiên. Anh ta là đang ra mặt bảo vệ mình sao? Trước mặt người lạ mà anh ta cũng đóng kịch giỏi như vậy, đúng là diễn viên Hollywood còn phải gọi anh ta một tiếng thầy đấy!
Ngô Thanh Thanh nghe Tử Khâm nói thế thì sắc mặt vô cùng khó coi. Muốn cô ta xin lỗi một đứa nhà quê sao? Chuyện đó là chuyện không thể nào, đường đường cũng là thiên kim nhà quyền thế, sao có thể nói xin lỗi một đứa nhà quê chứ! Nghĩ thế cô ta nhìn sang Lục Tử Khâm e dè lên tiếng.
“Lục thiếu, rõ ràng là cô ta đụng vào tôi trước, tôi…”
“Nhưng vợ tôi đã xin lỗi cô, trái lại cô lại không biết tốt xấu dùng lời lẽ khó nghe sĩ nhục vợ tôi. Cô tự mình xin lỗi hay là cô muốn tôi kiện cô về tội sĩ nhục xúc phạm danh dự người khác hả?”
“Tôi…”
Ngô Thanh Thanh cắn răng kiềm nén nổi tức giận trong lòng quay sang nhìn Tiểu Vy lí nhí.
“Xin lỗi.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Lục Tử Khâm hỏi.
“Là tôi không biết tốt xấu…mạo phạm đến cô, mong cô không chấp bỏ qua cho.”
Nhìn thấy Ngô Thanh Thanh khom người cúi đầu trước mình cùng lời xin lỗi, Tiểu Vy cũng cảm thấy chẳng hứng thú với chuyện làm khó cô ta. Cô quay lưng đi bỏ lại câu.
“Bỏ đi, tôi cũng không muốn thêm rắc rối đâu.”
Nhìn thấy Tiểu Vy bỏ đi, Ngô Thanh Thanh nhìn theo cô bằng ánh mắt căm ghét. Cố giữ vẻ tươi cười trên môi cô quay sang Lục Tử Khâm nói.
“Lục thiếu, cô ấy đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi rồi, có phải…”
“Cô ấy chấp nhận nhưng tôi thì không. Nói với Ngô Thời Hoán chuyện ông ta muốn hợp tác với Lục thị sẽ không bao giờ được chấp nhận, nguyên nhân chắc cô cũng biết rồi nhỉ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...