Nghe câu nói của Tử Khâm, Tiểu Vy mới chợt nhận ra cô đang bám chặt trên người anh đến không còn kẽ hở. Vội tuột xuống khỏi người anh vừa quay mặt đi một cách vội vã, cảm giác vừa ngượng vừa quê làm cô chỉ muốn độn thổ. Con rắn chết tiệt, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này làm cô mất mặt chết đi được. Lục Tử Khâm nhìn cô như thế cảm thấy rất buồn cười, anh nghiêng người ghé vào tai cô hỏi.
"Ăn gì mà nặng thế?"
"Tôi... Cần anh quản chắc!"
Lục Tử Khâm nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại làm ra vẻ ngán ngẫm lắc đầu.
"Mới mười tám tuổi mà đã như thế này, sau này cô thật sự trưởng thành e là sẽ thành..."
Nói đến đây anh dừng lại không nói nữa mà chỉ nhẹ lắc đầu. Nhìn biểu cảm lẫn thái độ của anh Tiểu Vy cũng đủ hiểu anh đang chê bai mình béo. Cô tự nhìn lại bản thân mình rồi nhìn anh, thấy khóe môi anh lại công lên lộ rõ ý cười thì lại càng tức giận hơn, cô nói.
"Ánh mắt anh như thế là ý gì hả? Chê bai tôi sao? Này, dáng người tôi rất chuẩn đấy nhé! Béo chỗ nào chứ!"
"Là cô tự thấy mình béo nên hỏi tôi đấy chứ! Làm sao tôi biết được cô béo chỗ nào?"
Đang nói bỗng Lục Tử Khâm dừng lại, anh bước đến kề sát vào tai cô nói tiếp.
"Phải kiểm tra bằng tay mới biết được."
"Anh... biến thái."
Tiểu Vy nghe Tử Khâm nói thế thì trong đầu xuất hiện những ý nghĩ đen tối, mặt cô cũng vì thế mà đỏ bừng lên vì ngượng. Cô quay mặt định bỏ đi thì đã thấy Thẩm Quân Dao bước đến. Sự xuất hiện của Quân Dao làm nụ cười trên môi Tử Khâm liền tắt, thay vào đó là một nét mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Thẩm Quân Dao tỏ vẻ như không thấy gì mặc dù đã đến đây khá lâu, cô ta niềm nở nói.
"Hai người đang nói chuyện sao? Xin lỗi chị không cố ý đến đây đâu, chỉ là cảnh vật nơi đây vừa đẹp lại yên bình, mãi mê nhìn ngắm mà lạc đến đến đây thôi. Có làm phiền hai người không?"
"Dạ không."
"Có đấy!"
Tiểu Vy vừa xua tay cười bảo không thì Lục Tử Khâm liền cất giọng lạnh lùng nói có. Tiểu Vy ngạc nhiên quay lại nhìn anh, Tử Khâm chầm chậm bước đến đưa tay qua eo ôm lấy Tiểu Vy trước sự ngạc nhiên của cả hai cô gái. Ánh mắt anh nhìn về phía Thẩm Quân Dao không chút cảm xúc nói.
"Cô đang làm phiền chúng tôi vung đắp tình cảm đấy."
"Em... Em không cố ý. Em chỉ vô tình bước ngang qua nên bước đến chào hỏi thôi."
"Vậy chào hỏi xong rồi thì mau đi đi, đứng đấy làm gì?"
Tiểu Vy cảm thấy khá ngạc nhiên trước thái độ của Lục Tử Khâm dành cho Thẩm Quân Dao. Chẳng phải nói hai người là thanh mai trúc mã sao? Thanh mai trúc mã kiểu gì mà nói chuyện nhạt nhẽo thế! Hay giữa hai người cãi nhau nên anh ta kéo mình vào cuộc! Chú già này đúng là xấu tính, bảo sao ế chổng mông đến giờ.
Ý nghĩ trong đầu thoáng qua, nếu như cô có thể giãn hòa cho hai người họ để họ đến với nhau. Anh ta sẽ chủ động hủy hôn với mình để cưới thanh mai trúc mã của anh ta, mà nếu anh ta làm như vậy chẳng phải mình sẽ được lợi một sô tiền lớn từ bồi thường hợp đồng sao! Nghĩ thế Tiểu Vy vội đẩy Tử Khâm ra nắm lấy tay Thẩm Quân Dao cười nói.
"Chị đừng nghe anh ấy nói bừa, không có chuyện vung đắp tình cảm gì đâu. Chỉ là..."
Tiểu Vy còn chưa nói hết câu, Lục Tử Khâm đã vội nắm lấy tay cô kéo về phía mình ôm trọn lấy, ánh mắt đầy tình ý nhìn cô hỏi.
"Vợ của anh đang định nói bí mật về kế hoạch sinh con của chúng ta cho người ngoài nghe sao? Em không biết giữ miệng gì cả, như thế là hư lắm đấy biết không?"
Vừa nói, Tử Khâm vừa siết chặt eo Tiểu Vy hơn, ánh mắt tình tứ nhìn cô làm trái tim bé bỏng của cô loạn nhịp. Tên biến thái này đang nói gì thế này, toàn những lời khiến người nghe thấy chỉ muốn nghĩ đen tối mà thôi. Ai có kế hoạch sinh con với anh ta bao giờ chứ!
Tiểu Vy đưa tay lên ngực anh đẩy ra định phản bác lại lời anh vừa nói, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tử Khâm lại càng siết chặt vòng tay hơn, ghé sát vào tai cô anh nói khẽ.
"Nếu cô dám nói chuyện của tôi và cô cho cô ta biết, thì tôi không ngại biến giả thành thật đâu. À, tôi quên nói với cô, tôi rất biết cách làm khó người khác khi không thuận mắt lắm đấy!"
Thẩm Quân Dao nhìn hai người họ ôm nhau tình tứ trước mặt mình thì càng căm ghét Tiểu Vy hơn. Cô ta cho rằng Tiểu Vy đang cố tình khoe khoang mối quan hệ với Tử Khâm trước mặt cô ta, thế nên nổi ganh ghét chẳng những không giảm mà còn tăng thêm. Siết chặt nắm đấm trong tay, cô ta cố gắng dịu giọng nói.
"Em nhớ ra em có chút chuyện phải trở về trước, anh ở lại về sau với hai bác nhé!"
Tử Khâm đến nhìn cô ta một cái cũng không, trong mắt anh giờ đây chỉ có hình ảnh Tiểu Vy đang hiện diện. Cô gái nhỏ với gương mặt xinh xắn có chút tinh nghịch, tuy có lúc khá bướng nhưng những lúc im lặng thế này cô ấy cũng khá là đáng yêu đấy chứ!
Thẩm Quân Dao thấy cả hai không ai chú ý đến mình thì càng bực tức quay lưng đi. Đợi đến khi Thẩm Quân Dao đi khuất, Lục Tử Khâm nhanh chóng buông cô ra, ánh mắt lại trở lại vẻ lạnh lùng nhìn cô nói.
"Cô tốt nhất nên quản tốt cái miệng của mình, đừng để tôi phát hiện cô tiết lộ bất cứ điều gì về bản hợp đồng với cô ta. Nếu không thì cô đừng trách tôi."
Lý Tiểu Vy như hoàn hồn sau giây phút tim đập không kiểm soát. Nghe những lời doạ nạt của anh làm cô lấy lại toàn bộ tinh thần nhìn anh phản bác.
"Anh hâm doạ tôi sao? Tôi sợ quá đấy! Hai người thanh mai trúc mã tình trong như đã hết rồi, sao không đến với nhau đi! Kéo tôi vào thành kẻ thứ ba làm gì? Tôi không có hứng thú mấy chuyện thế này đâu anh biết chưa?"
"Ai nói với cô tôi có tình cảm với cô ta?"
"Còn cần nói sao? Nhìn thái độ của hai người cũng đủ biết cả rồi, cần gì ai nói."
"Vậy thì tốt nhất cô nên đi đến bác sĩ để kiểm tra mắt được rồi."
Lục Tử Khâm bỏ lại một câu rồi quay lưng bỏ đi, Lý Tiểu Vy cảm nhận được câu nói của anh là đang đá đểu mình. Cô cay cú nhìn theo anh quát.
"Này chú già khó ở chú nói lại xem, mau đứng lại cho tôi. Khó ở lẫn khó ưa như thế, tôi trù cho chú ế chổng mông ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...