Được Chu Niệm dẫn vào phòng khách, thần sắc Sở Mộ vẫn ngây ngốc như cũ, tựa như đang nằm mộng, nhưng, cho dù là mộng, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua tình cảnh này, đình viện(1) duyên dáng tao nhã, cây cối xanh tươi rợp bóng, lặng đứng bên hai làn xe chạy, vườn hoa được cắt sửa chỉnh tề, trải dọc hai bên đường.
Kiến trúc xa hoa đồ sộ mang phong cách Âu Châu, lấy màu trắng làm chủ đạo, cửa sổ sát sàn lớn hướng về phía ngoại thành, cột hành lang được chạm trổ tinh xảo, các loại điêu khắc trông rất sống động…
Sở Mộ cho rằng đây chính là viện bảo tàng, đâu giống như nơi để người ở.
Mẹ Sở cũng đồng dạng chìm trong mộng ảo, bà chỉ nghĩ Chu Niệm là kẻ có tiền, nhưng mà, bà nào có thể tưởng tượng được, gia đình hắn giàu có đến vậy.
Trong phút chốc, đầu óc trở nên mông lung, không thể hoạt động, nhưng khi có thể hoạt động trở lại, lại bắt đầu cảm thấy sầu lo.
Bà lo Chu Niệm sẽ đối xử không tốt với con trai bà, suy cho cùng, Chu Niệm trẻ tuổi hơn Sở Mộ, hơn nữa vừa nhìn là biết hắn là loại người tướng mạo anh tuấn được mọi người hoan nghênh, tuy rằng con trai bà cũng là người ưu tú, nhưng là, bà vẫn phải thừa nhận, anh và Chu Niệm đi cùng nhau, e rằng Chu Niệm được mọi người hoan nghênh hơn, nếu vậy, Chu Niệm càng dễ ở bên ngoài…, bà lo cuộc sống của hai người sẽ nảy sinh biến cố.
Đến bây giờ, những điều lo lắng đó chỉ có thể nói là việc nhỏ, hiện tại biết rõ sự chênh lệch dòng dõi, bà mới chính thức phiền não.
Bà từng nghĩ con trai bà tốt đến vậy, Chu Niệm và anh ở bên nhau, coi như Chu Niệm chiếm được lợi, nhưng bây giờ biết được Chu Niệm là con nhà hào phú, bà bắt đầu lo lắng tình cảm Chu Niệm dành cho Sở Mộ có thể duy trì được bao lâu.
“Vú Dư, đều an bài xong rồi chứ?” Chu Niệm hỏi người quản sự bên cạnh.
“Thiếu gia nói gian phòng của Sở phu nhân phải gần một chút, nên tôi đã chuẩn bị căn phòng phía bên phải lầu ba, gần với phòng của cậu nhất. Sở tiên sinh ở chung phòng với cậu, tất cả mọi thứ của cậu ấy đều được an bài sẵn trong phòng của thiếu gia.” Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi hồi đáp.
Chu Niệm dẫn mẹ Sở đến phòng ở, rồi tỉ mỉ nói với bà về mọi thứ trong căn phòng, để tránh mẹ Sở mới đến nên chưa quen, rất nhiều thứ không biết dùng, rồi lại cẩn thận dặn dò người hầu hầu hạ cho bà thật tốt, để bà hảo hảo nghỉ ngơi, có gì không quen thì nhất định phải nói ra.
Chu Niệm nói với mẹ Sở về những an bài vào buổi tối, luôn miệng căn dặn người hầu phải chăm sóc bà thật chu đáo, sau đó mới cùng Sở Mộ đi ra khỏi phòng.
Sở Mộ vẫn vô cùng trầm mặc, ngoại trừ nói vài câu với mẹ Sở, còn lại đều hầu như không nói chuyện.
Bởi vì sốt nhẹ, đầu anh có hơi choáng váng, gương mặt hơi ửng hồng, con ngươi ánh lên một tầng thủy quang nhàn nhạt, thoạt nhìn nét mặt, tựa hồ không lắm khởi sắc.
Khí chất dịu dàng thanh nhã của anh làm mọi người yêu mến, chỉ là, sự trầm mặc của anh không khỏi để lại ấn tượng cao ngạo lạnh lùng cho người ngoài.
Chu Niệm tại Chu gia chủ trạch(2) rất được người hầu hoan nghênh, đầu tiên là vì hắn không kiệt ngạo(3) vô lễ như Chu Diên, người ôn hòa lại hữu lễ, tướng mạo tuấn mỹ, lại là người thừa kế chính thức của Chu nhị, hoàn toàn chính xác là toản thạch vương lão ngũ giai công tử(4), không ít hầu gái trong nhà vừa ý hắn, dĩ nhiên, các nàng biết rõ chính mình không có khả năng trở thành phu nhân của Chu Niệm, nên chỉ len lén liếc nhìn, thầm mến trong lòng, mọi người đều cho rằng hắn sẽ kết hôn cùng một người con gái môn đăng hộ đối, chỉ là không nghĩ tới, đột nhiên, hắn nói muốn mời khách quý đến nhà, mà người khách quý đó chính là người yêu của hắn, còn có mẹ của người yêu, không chỉ là chiêu đãi, mà còn mời Chu nhị và các phu nhân đến dự, mọi người trong nhà đều phải đến để gặp mặt, nhìn thế nào, thì đây không phải là hai nhà trịnh trọng gặp mặt nhau sao!
Ngay lúc mọi người không ngờ tới, trái tim của thiếu gia Chu gia Chu Niệm đã có chủ, không những thế, danh phận đều được xác định.
Điều này làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt.
Khi Chu Niệm dùng loại xe tốt nhất đi ra sân bay đón người, mọi người trong nhà bắt đầu rủ tai nói nhỏ, người yêu kia của hắn rốt cuộc có bộ dáng thế nào, là khuê tú(5) nhà ai mà có thể được hắn yêu thương đến vậy.
Khi xe bắt đầu tiến vào đại môn ở đình viện, không ít người bởi vì hiếu kỳ mà buông cả chuyện đang làm trong tay chạy đi xem, cũng vì thế mà Sở Mộ và mẹ Sở mới thấy cảnh nhiều người hầu long trọng ra đón. Đương nhiên, còn có không ít người trốn trốn tránh tránh mà nhìn.
Xe dừng lại, quản gia tự mình mở cửa xe, xuống xe đầu tiên chính là con mèo trắng, chốc một cái đã nhảy ra, làm cho quản gia càng thêm hoảng sợ, sau đó nghe được thanh âm của Chu Niệm, “Mẹ, mẹ xuống xe cẩn thận, Tiểu Đoàn chạy chưa xa, con đã kêu người bắt nó lại rồi.”
Bình thường Chu Niệm là người ôn hòa, thế nhưng, thanh âm lại không khỏi mang đến khí thế bức người cùng lãnh đạm, chỉ là, lúc này đây, thanh âm của hắn, vô cùng nhiệt tình và nhu hòa, cẩn cẩn dực dực, cảm giác như nếu mạnh một chút sẽ đánh vỡ cái gì. Chu Niệm cẩn thận chăm sóc như vậy, hẳn đây là mẹ vợ của hắn, xem ra, thiếu gia Chu Niệm thực sự vô cùng quan tâm người yêu của hắn, nếu không, sao có thể dụng tâm mà săn sóc mẹ của người kia như thế.
Chu Niệm cẩn thận đỡ một vị phụ nhân khoảng sáu mươi tuổi xuống xe, phụ nhân búi tóc, gương mặt rất có tinh thần, mặc một bộ đồ màu xanh, cùng một chiếc giày da. Vóc người không cao không lùn, đối với người hầu Chu gia vốn nhìn quen các vị phu nhân mà nói, thì người mẹ vợ này của thiếu gia Chu Niệm thật bình thường, tướng mạo khí chất cách ăn mặc đều rất bình thường, nhìn không ra có điểm gì là người giàu có, mà ngược lại giống như là một người mẹ trong gia đình bình thường hơn.
Mọi người không khỏi có chút thất vọng, chỉ là, Chu Niệm cẩn cẩn dực dực ân cần chăm sóc như vậy, bọn họ là người hầu dĩ nhiên cũng không dám có một chút thờ ơ, vẻ mặt tươi cười ân cần nghênh tiếp.
Mẹ vợ thật bình thường, mọi người càng mong chờ gặp mặt người con gái đã câu đi Chu Niệm kia, không biết là dạng gì, mà có thể câu được một toản thạch vương lão ngũ vừa có tài vừa có sắc như Chu Niệm, còn làm hắn vô cùng yêu thương.
Khi Sở Mộ xuống xe, vóc người gầy nhỏ, gương mặt tuy thanh tú trắng trẻo hơn người thường, nhưng mà, đối với người hầu Chu gia vốn nhìn quen các loại mỹ sắc mà nói, chỉ có thể ở mức bình thường mà thôi, nhưng khí chất lại phi thường ôn hòa tinh khiết, áo sơ mi đơn giản cùng quần tây dài, không có gì đặc sắc, mọi người đều nghĩ rằng đây là anh vợ của Chu Niệm, ắt phải còn một đại mỹ nữ chưa xuống xe, mỹ nữ kia mới là người yêu của Chu Niệm, nhưng là, nhìn cửa xe không còn ai đi ra, hơn nữa, sau khi Chu Niệm buông tay mẹ vợ ra, liền đi đến ôm lấy chiếc eo của người đàn ông gầy nhỏ kia, mặt mỉm cười, thanh âm còn vạn phần dịu dàng quyến luyến, ghé vào lỗ tai anh thân mật nói nhỏ.
Ngoại trừ người quản gia đã được Chu Niệm và lão gia Chu nhị nói qua, những người còn lại đều như bị sét đánh, còn nghĩ rằng chính mình nhìn lầm rồi, lẽ nào đây là người yêu của thiếu gia Chu Niệm, kỳ thực không phải là đại mỹ nữ gì, mà là một người đàn ông không có gì đặc biệt.
Trong nhất thời, bầu không khí trở nên quái dị.
Chỉ là, Chu Niệm không để ý đến bầu không khí này, một tay mạnh mẽ mà bá đạo ôm trọn vòng eo của người đàn ông kia, một tay chỉ về một vài nơi giảng giải cho mẹ vợ và người đàn ông kia nghe.
Những người hầu chịu đả kích, nội tâm tiêu tan tiếp tục tiếp đón khách quý, ngoại trừ vị quản sự và hai người hầu nam xách va li, còn có các cô hầu gái được phân phó chăm sóc mẹ Sở, những người còn lại đều tản ra làm tiếp chuyện của mình.
Song, nội tâm vẫn bị vây trong nỗi sợ hãi.
Đàn ông hoàn mỹ như thiếu gia Chu Niệm sao có thể mê luyến một người đàn ông bình thường như vậy chứ.
Có điều, sau khi hảo hảo ngẫm lại, cũng chỉ có thể chịu thua.
Cha của Chu Niệm, Chu nhị gia Chu Ký kết hôn cùng một người đàn ông, anh cả của Chu Niệm, đại thiếu gia của Chu gia Chu Diên cũng cùng một người đàn ông kết hôn, chắc là loại chuyện này là có di truyền, chuyện Chu Niệm yêu một người đàn ông, không những vậy còn muốn kết hôn cùng người kia hẳn cũng là chuyện đương nhiên a.
Nhưng là, vợ của Chu Ký chính là một đại mỹ nhân khiến ai nhìn thấy cũng đều bị mê hoặc, tuy rằng số lần cậu đến Chu gia chủ trạch không nhiều, nhưng mà, mỗi lần người nọ đến đều khiến cho mọi người không thể không ngước nhìn, trước đây mỗi lần mở yến hội chiêu đãi đều có không ít mỹ nhân, ngôi sao nam nữ cũng đến không ít, nhưng chưa bao giờ gặp được người nào có gương mặt đẹp như cậu, thế cho nên người hầu bọn họ lúc nào cũng mong Chu Ký có thể dẫn cậu về đây nhiều hơn để mọi người được mở rộng tầm mắt, ngoại trừ vợ của Chu Ký, vị kia của thiếu gia Chu Diên, cũng là người có tướng mạo đẹp đến không tưởng, gương mặt phong tình mị hoặc còn hơn phụ nữ vài phần, chỉ nhìn cậu thôi cũng khiến các khớp xương mềm nhũn, không những thế, thanh âm còn vô cùng êm tai, tính tình cũng vạn phần dịu dàng.
Thế nhưng, thiếu gia Chu Niệm mà mọi người xem trọng nhất, cho dù thích đàn ông, muốn tìm đàn ông kết hôn, cũng có thể tìm một khuôn mặt đẹp mà a, sao tiêu chuẩn thường thức lại tệ hơn mức bình thường như thế? Tại sao người yêu của hắn lại bình thường như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy đấy, ai cũng thầm ai thán, thế nhưng, có ai thán bao nhiêu cũng vô dụng, ai cũng không thể khiến cho thiếu gia Chu Niệm chuyển tâm.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Đình viện : sân nhà.
(2) Chủ trạch : nhà chính.
(3) Kiệt ngạo : kiên quyết, bướng bỉnh
(4) Toản thạch vương lão ngũ giai công tử : chỉ những chàng có đủ 5 tiêu chuẩn, nói tóm lại là ý chỉ đàn ông hoàn mỹ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ vật chất đến tinh thần a~~~
(5) Khuê tú : con gái nhà quyền quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...