Sở Mộ ngủ say, thân thể bủn rủn, đầu óc phiêu phiêu hốt hốt(1), trước mặt lại hiện lên đoạn thời gian năm năm trước, đoạn thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời, sự nghiệp gặp trắc trở, anh cũng không đau khổ, thậm chí khi quan hệ giữa anh và Chu Niệm đột nhiên trở nên lãnh đạm, anh gần như không biết phải làm sao, anh cũng không cảm thấy đau khổ, sự đau khổ thực sự mà anh không thể chịu đựng được chính là lúc Chu Niệm rời đi, đồng thời chặt đức tất cả liên hệ giữa hai người.
Đôi khi nhớ lại, anh cảm thấy bản thân thật đúng đã đánh một cái vòng quá lớn, vô cùng hậu tri hậu giác(2).
Sau này khi nhớ lại đoạn thời gian đó cũng không cảm thấy gì, lúc bị một kẻ nào đó không quen biết phát tán hình chụp anh và Chu Niệm ở bên nhau lên diễn đàn trường học, thu hút rất nhiều người quan tâm thảo luận, sau khi anh biết được, trong đầu một trận mờ mịt, không có cách nào oán hận cái người đã khởi xướng kia, cũng không nghĩ ra nên ứng phó thế nào với những chuyện xảy ra sau đó.
Sau này ngẫm lại, nếu như khi đó anh trực tiếp thề thốt phủ nhận quan hệ giữa anh và Chu Niệm, thì học viện cũng sẽ không thể làm gì anh, chỉ là, khi ấy anh lại thản nhiên thừa nhận, tất cả những chuyện sau đó đều khởi nguồn từ ý nghĩ nhất thời không sáng suốt của anh, khi ấy anh chỉ nghĩ nếu phủ nhận quan hệ của hai người Chu Niệm nhất định sẽ rất buồn, cho nên mới thừa nhận.
Tất cả các trách nhiệm sau đó đều là anh gánh chịu, đó cũng là điều tất nhiên.
Bởi vì tâm tình anh chịu áp lực, tinh thần không tốt, cũng không để tâm đối đãi Chu Niệm, thậm chí mỗi khi thảo luận đều khiến Chu Niệm chịu rất nhiều lời nói đau lòng, sau này khi nhớ lại thường không có cách nào đối mặt với Chu Niệm, phi thường áy náy hổ thẹn.
Khi mối quan hệ với Chu Niệm trở kém, giữa hai người dần dần nảy sinh khoảng cách, anh không biết làm thế nào cho phải, muốn tìm biện pháp để cứu vãng, thế nhưng, Chu Niệm lại đột nhiên mất tích nhiều ngày, đến khi trở về, chuyện của anh ở trường bị đè xuống một cách thần kỳ, thậm chí tất cả các bài bình luận trên diễn đàn trường học đều bị xóa đi, tất cả những thứ tương tự đều bị cấm nhắc tới, tác phong có vấn đề của anh cũng không còn bị truy cứu, cơ hội xuất ngoại vốn không dành cho anh lại đột nhiên được lãnh đạo đưa tới trước mặt, đồng thời anh còn có thể tiếp tục làm thầy giáo dạy học trong ngôi trường này, những lời ngôn luận cùng sự răn dạy, sự xa lánh tất cả dường như chưa từng xảy ra, nhưng những điều này không hề khiến anh cảm thấy buông lỏng, ngược lại còn khiến anh cảm thấy không bình thường.
Khi Chu Niệm nói với anh hắn muốn tốt nghiệp sớm để về nhà, khi hắn nói muốn thầy hảo hảo quan tâm bản thân mình, Sở Mộ chỉ có thể ngây ngốc đứng ở nơi đó, cuộc sống mỹ hảo trước đây của hai người tựa như mây khói, cổ họng nghẹn đắng, căn bản không biết nên hỏi hay giữ lại lời nói, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đến khi hồi phục lại tinh thần thì cũng là lúc Chu Niệm cho anh một cái ôm, nói với anh lời tạm biệt.
Lời chia tay của hai người không giống như những đôi tình nhân khác, ngược lại giống như hai thầy trò hơn, không dây dưa không lưu luyến, không ngôn ngữ kích động, không nước mắt, không khàn giọng khóc gọi người ở lại, chỉ một cái ôm đơn giản, sau đó, cứ như vậy, anh nhìn theo Chu Niệm ngồi vào xe rời đi.
Chu Niệm cứ như vậy mà đi, khi đó Sở Mộ căn bản không phản ứng lại, chỉ cảm thấy mờ mịt, chỉ cảm thấy tất cả đều không phải sự thực, vài ngày sau đó tinh thần vẫn hoảng hốt, không ăn không uống mặt ủ mày chau, trợn tròn mắt mê man nằm trên giường, thiếu chút nữa đã chết trong nhà trọ, con mèo nhỏ ngày thường trầm mặc đột nhiên trở nên thông thái kêu liên tục, khiến cho hộ gia đình ở lầu một chú ý, lúc này mới phá cửa đưa Sở Mộ đang mơ hồ bị sốt nhẹ vào bệnh viện, gương mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi lạnh làm cho ai cũng nghĩ rằng anh đang bị sốt cao, sau khi đưa vào bệnh viện mới biết được rốt cuộc anh đang chịu đựng nỗi khống khổ gì, anh bị viêm ruột thừa mãn tính, bụng đau liên tục, nhưng anh lại giống như không hề cảm thụ được loại đau đớn thể xác này, sau đó bệnh viện yêu cầu tốt nhất là hãy phẫu thuật để trừ hậu hoạn, khi đó, một vị sư đệ có cảm tình tốt với anh gọi điện thoại về gia đình anh, mẹ anh nghe được con trai đang phẫu thuật trong bệnh viện, tuy rằng buồn bực Sở Mộ không nghe lời, cùng một nam sinh ở bên nhau, rốt cuộc thì suýt chút nữa thân bại danh liệt, nhưng vẫn yêu thương đứa con, vội vã ngồi xe lửa đến trông coi Sở Mộ, cùng anh vượt qua những ngày tháng bi thảm nhất trong cuộc đời.
Mẹ Sở vui mừng vì thấy Chu Niệm đã rời khỏi con trai mình, cuối cùng thì nàng đã có thể kéo Sở Mộ ra khỏi cái hố sâu, nhưng sau khi nhìn thấy con trai mình thầm lặng tưởng niệm đứa nhỏ kia, liền không khỏi phi thường tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nhìn con mình chịu khổ, bèn không ngừng yêu thương khuyên giải an ủi, đối mặt với việc Sở Mộ muốn chết không muốn sống, nàng còn tinh lực gì để đưa anh đi xem mắt con gái, chỉ có thể vừa ai thán, vừa cảm thán Sở Mộ thực thừa hưởng từ nàng, đã coi trọng ai thì cả đời cũng không thay đổi, sau đó chỉ có thể chết sống vì người đó.
Sở Mộ nhớ tới chính mình có thể đi qua đoạn thời gian thống khổ nhất kia, chính là nhờ một câu nói của mẹ, “Nếu như cảm tình đã không còn, rời đi cũng tốt, không phải chán ghét lẫn nhau, sau này nhớ tới càng không phải đau buồn, càng không phải khó chịu….”
Hay là cứ rời xa nhau như vậy cũng tốt, không phải, nếu ở bên nhau mà Chu Niệm không còn cảm giác với anh, hơn nữa còn chán ghét anh, kia thật sự là muốn lấy mạng của anh, chí ít rời đi ngay bây giờ, cảm tình của hai người đối với đối phương không có thay đổi, vẫn chân thành mà sâu đậm như vậy, rời đi, là phương pháp bảo trì tình cảm tốt nhất.
Làm cho anh nghĩ thông, còn bởi vì trong lòng anh vẫn nghĩ, những ngày cuối cùng, hai người vẫn chưa nói ra miệng lời chia tay, nói không chừng sau này còn có thể ở bên nhau, khi hai người đã nghĩ thông, khi hai người đã có năng lực đối mặt với áp lực xã hội, nói không chừng hai người còn có thể gặp lại…
Sở Mộ đã thật sự chấp nhận được hiện thực rằng Chu Niệm đã rời đi, băng quan trùng dương du học ở nước ngoài, sự tình bận rộn, tinh thần của anh cũng dần dần tốt lên.
Chỉ là, sự tưởng niệm chưa bao giờ giảm nhạt, tâm tư chưa bao giờ vứt bỏ ý nghĩ có thể gặp nhau một lần nữa.
Cuối cùng thì Chu Niệm cũng đến tìm anh, cuối cùng thì anh không cần phải cô độc như thế này nữa, hy vọng rồi lại bi ai nhớ mãi không quên….
Sở Mộ ngủ hơn hai giờ mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã có thể ăn bữa trưa, Chu Niệm hâm nóng bát cháo để anh lót dạ dày, Sở Mộ ăn cháo, cảm thấy có chút mùi khét, chỉ là, nhìn vẻ mặt lo lắng của Chu Niệm, bèn đem cả chén cháo ăn hết.
Chu Niệm hỏi Sở Mộ có muốn đi ra ngoài ăn hay không, Sở Mộ nói không muốn ăn, ngồi trên giường thỉnh thoảng nhìn Chu Niệm, hai người chia xa năm năm, vừa gặp lại đã cút lên giường, không khỏi làm cho người ta rất không được tự nhiên hơn nữa còn rất xấu hổ.
Chu Niệm ngược lại không hề có gì, chỉ có Sở Mộ cảm thấy xấu hổ buồn bực không ngớt.
Hai người đang không biết nói gì để phá giải bầu không khí xấu hổ này, thì cửa lớn bên ngoài đã có người gõ vang, Sở Mộ liếc mắt nhìn ra cửa phòng, không tự giác nhíu mày thẹn thùng đứng dậy, Chu Niệm cũng sửng sốt một chút, đứng dậy từ mép giường, nói một câu, “Em đi mở cửa!” Rồi đi ra.
Mở cửa, chính là Đàm Văn Bác đã xuất hiện ở chỗ của Sở Mộ đêm qua, cậu nhìn thấy Chu Niệm mở rộng cửa, trên mặt hiện ra kinh ngạc, trợn to mắt hỏi, “Ơ? Chu tiên sinh, hôm nay anh lại đến à? Là có chuyện gì quan trọng muốn nói cùng anh tôi sao? Tối hôm qua vẫn chưa nói xong à?”
Đàm Văn Bác vẫn chưa biết Chu Niệm ở đây cả đêm, hơn nữa cũng không ý thức được cái người quần áo rõ ràng không chỉnh tề đang đứng trước mặt này cùng dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ nhìn thấy ngày hôm qua hoàn toàn là hai dạng, đầu tiên cậu kinh ngạc, sau đó tự động quen thuộc, cười chào hỏi.
Vào nhà đã tự động đổi giầy, trên tay cầm theo đồ ăn, vừa đổi giầy vừa gọi Sở Mộ, “Anh, anh ở trong phòng ngủ sao? Có phải chưa đi ra ngoài mua đồ ăn hay không, em mua rồi này, còn chưa ăn cơm nữa! Vừa vặn em đến làm!” Nói, rồi cười thì thầm với Chu Niệm, “Chu tiên sinh, đều đến giờ cơm, có phải anh và anh ấy nói chuyện chưa ăn bữa trưa đúng không, vừa lúc em làm, anh cũng ở lại ăn chung nhé!”
Đàm Văn Bác cười tươi, bên má phải gương mặt còn hiện lên một lúm dồng tiền nhỏ, lộ ra sự trẻ trung anh tuấn.
Tuy rằng sắc mặt Chu Niệm vẫn như thường, còn khách sáo cười đáp lại, nhưng năm bình tư vị trong lòng đã bị đánh đổ, chỉ có hắn mới biết bản thân có bao nhiêu khó chịu.
Ai mà có thể nói chuyện thân mật với Sở Mộ như vậy, thậm chí còn giúp Sở Mộ bắt chuyện với khách?
Chu Niệm xoay người đi vào phòng ngủ, chợt nghe Sở Mộ nói trong phòng, “Văn Bác, không phải hôm nay em có trận bóng rổ sao, sao bây giờ lại rảnh rổi đến đây làm cơm?”
“Sớm đánh xong rồi, học viện của chúng ta thắng, bọn họ nói muốn đi ra ngoài ăn đồ nướng liên hoan, em không muốn nên bỏ chạy đi mua mấy món đồ ăn này. Anh, anh chưa ăn điểm tâm sao? Sẽ không phải là không nhé!” Đàm Văn Bác đặt các món ăn lên bàn trong phòng khác, đi theo Chu Niệm vào phòng ngủ, Đàm Văn Bác vừa nhìn đến Sở Mô mặc áo ngủ ngồi trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy liền gào to lên, “Anh, sẽ không phải là anh bị bệnh rồi chứ! Có đo nhiệt độ cơ thể chưa? Có muốn đi bệnh viện hay không, bây giờ em đi mua thuốc cũng được….”
Đàm Văn Bác nói rồi đến bên giường khom người vươn tay sờ cái trán của Sở Mộ, sờ thấy không có nóng rần mới yên tâm, tiện đà oán giận nói, “Anh, anh khó chịu ở đâu, cũng không gọi điện thoại nói với em một tiếng, nếu em không đến đây, anh bị bệnh cũng không cho em biết có đúng hay không?”
Sở Mộ bất đắc dĩ mà sủng nịch gõ đầu hắn một cái, nói “Em vừa vào đã gào to, một người mười tám tuổi, hay là trẻ con đây? Một chút cũng không thận trọng, anh không có chuyện, chỉ hơi mệt mà thôi, buổi sáng vừa ngủ một giấc, còn chưa kịp đứng lên nữa!”
Đàm Văn Bác sờ sờ cái trán vừa bị gõ, vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, phản bác nói, “Em đâu có không thận trọng, anh đừng khinh thường em, em chỉ quan tâm anh mà thôi, nên mới nói nhiều như vậy thôi!”
“Phải phải, Văn Bác nhà chúng ta thành thục nhất!” Sở Mộ cười đến đôi mắt biến thành hai cái trăng rằm, mặt cũng ửng đỏ một chút.
Đàm Văn Bác cũng cười rộ lên.
Chu Niệm nhìn hai người hỗ động, chỉ cảm thấy cả người như bị giội một chậu nước đá, làm cho hắn lạnh từ đầu đến chân, ***g ngực bị đè nén khó chịu đến nội thương.
Đàm Văn Bác đi ra cửa vào nhà bếp làm cơm, để lại Chu Niệm và Sở Mộ ở trong phòng ngủ, Chu Niệm không thể giữ sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng được nữa, sắc mặt bất giác chìm xuống thậm chí còn mang theo điểm bi thương, hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Niệm rất cao, làm anh cảm thấy có chút cố sức, bèn nói, “Không ngồi xuống sao?”
Ánh mắt thụ thương của Chu Niệm liếc nhìn Sở Mộ, không nói gì, ngồi lên cái ghế cách đó không xa, không ngồi vào mép giường như lúc ban đầu nữa.
Sở Mộ cảm nhận được sự bất thường của Chu Niệm, lại không biết nguyên nhân, bèn hỏi, “Làm sao vậy? Nhìn cậu đột nhiên mất hứng!”
“Thầy, thầy và cậu ta đã gặp gỡ bao lâu rồi, vẫn luôn thân mật như vậy sao?” Tuy rằng trong lòng Chu Niệm đau thương, nhưng vẫn đem vấn đề này hỏi ra, nhớ đến Sở Mộ vừa từ nước ngoài trở về chưa được bao lâu, đã có thể cùng một người học sinh có quan hệ thân mật đến kiểu này, làm hắn nhớ đến năm đó quan hệ giữa hắn và Sở Mộ cũng không thân mật đến như thế, không khỏi vừa đố kị lại vừa oán hận.
“Gặp gỡ?” Sở Mộ sửng sốt một chút, không biết Chu Niệm đang hỏi vấn đề gì.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ giả vờ không biết như vậy, càng thêm tức giận, “Chẳng lẽ không phải thầy và cậu ta đang đi lại với nhau sao?”
“Với ai? Cậu nói Văn Bác sao?” Sở Mộ sững sờ, hơn nửa ngày mới hiểu được gương mặt sa sầm cuồn cuộn đố kỵ của Chu Niệm đang nói về quan hệ quá mức thân mật của anh và Đàm Văn Bác vừa nãy, “Ách…Cậu ta, cậu ta là em trai của tôi, con trai của cậu tôi.”
Chu Niệm nghe được câu trả lời của Sở Mộ, cũng sững sờ, muốn vui vẻ, lại nghĩ đến bản thân từ lúc nhìn thấy Đàm Văn Bác ngày hôm qua đã bắt đầu xoắn quýt đố kị buồn phiền, rốt cuộc chẳng ra làm sao, không khỏi cảm thấy có chút bối rối, bèn nhanh chóng xoay mặt qua một bên, không để cho Sở Mộ nhìn thấy tia sáng hài lòng cùng niềm vui mừng lẫn sự xấu hổ đang ánh lên trong mắt của mình.
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Phiêu phiêu hốt hốt : lửng lơ bay, lửng lửng trên trời.
(2) Hậu tri hậu giác : tri = sự hiểu biết, giác = cảm giác >>> tri giác đến sau cùng (cai này tớ đọc giải thích trên baidu nhưng vẫn không hiểu, nên tớ đoán đại, đúng sai hên xui)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...