Chu Gia Hệ Liệt

Sở Mộ để Chu Niệm đi tắm trước, Chu Niệm lôi kéo Sở Mộ muốn anh tắm cùng hắn.

Sở Mộ đỏ mặt không muốn, đẩy Chu Niệm vào phòng tắm, khi Chu Niệm đóng cửa lại, đột nhiên dùng lực lôi Sở Mộ vào, còn cấp tốc đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa.

“Chu Niệm, cậu tiểu tử này, cậu tắm trước đi! Tôi còn phải sắp xếp sách nữa mới xong!” Sở Mộ bắt đầu còn tức giận, sau đó lại giả bộ kiên cường trấn tĩnh nói muốn đi mở cửa.

“Tắm xong, em sẽ đi dọn sách!” Ánh mắt Chu Niệm sâu thẳm, mang theo ý cười, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, thanh âm trầm thấp dị thường gợi cảm.

Gương mặt Sở Mộ càng ngày càng hồng, trái tim giống như phải nhảy ra ngoài, túng quẫn mà phi thường khẩn trương, “Cậu cứ tắm trước đi, tôi đi lấy quần áo rồi vào!”

“Không sao, đi tắm không cần phải mặc quần áo, tắm xong em sẽ đi ra ngoài lấy cho thầy!” Chu Niệm nói, đi đến kéo Sở Mộ lại.

Sở Mộ đưa tay đẩy hắn, hắn liền cầm lấy tay Sở Mộ không buông, mười ngón tay dây dưa vuốt ve, rất có tính ám chỉ, làm cho gương mặt Sở Mộ càng hồng hơn.

Sau cùng, Sở Mộ đành vừa ngượng nghịu niết ngón tay, vừa rất không được tự nhiên đồng ý.

Lúc Chu Niệm cởi áo sơ mi giúp anh, anh lập tức xoay người sang chỗ khác, “Tôi tự làm được rồi!”

Kỳ thực Chu Niệm biết Sở Mộ rất dễ mắc cỡ, nên cũng không nhìn anh, hắn nhanh cởi hết quần áo của mình, như vậy, sẽ không quấy rầy động tác chậm chạp của Sở Mộ.

Sở Mộ cởi áo sơ mi ra, Chu Niệm bèn hé mắt nhìn lén anh, vóc người bên ngoài thoạt nhìn gầy gò của Sở Mộ cũng không gầy như trong tưởng tượng của Chu Niệm, có lẽ dùng gầy nhưng khung xương không bị lộ ra để hình dung thì thỏa đáng hơn, nhất là chiếc eo, Chu Niệm nhìn thấy liền không nhịn được, đi đến ôm lấy anh từ phía sau.

Hai người cùng tắm theo như lời của Chu Niệm, Sở Mộ không hề nghĩ rằng sẽ thanh thanh bạch bạch đứng đắn mà tắm, nên khi đột nhiên bị hắn ôm lấy cũng không cảm thấy giật mình, chỉ là vì khẩn trương nên không tự giác run rẩy một chút.

Chu Niệm dùng tay ước lượng chiếc eo của Sở Mộ, thực sự dư sức để nắm chặt, Chu Niệm cười cảm thán, “Thầy, eo của thầy thật nhỏ!”

Sở Mộ bị hắn nói liền đặc biệt thẹn thùng, lầm bầm, “Tôi không muốn như vậy, như vậy sẽ rất khó mua quần!”

Chu Niệm cọ cọ lên má của Sở Mộ, đôi tay giúp anh cởi dây nịch, Sở Mộ cảm thấy lúc này rất không được tự nhiên, rất mất mặt, mặc dù trong lòng xấu hổ vô cùng, nhưng nét mặt lại tận lực làm ra bộ dạng lơ đểnh.


Khi cả hai đều trần truồng đối diện với nhau, Sở Mộ nhắm hai mắt lại, bản thân anh cảm thấy căng thẳng.

Chu Niệm mở vòi sen , dưới làn nước ấm, sự căng thẳng của Sở Mộ mới yên ổn một ít. Trút xuống một trận, Sở Mộ liền tắt vòi nước, cố gắng tách mắt ra khỏi ánh nhìn cùng thân thể của Chu Niệm, nhanh chóng thoa xà phòng thơm để tắm.

Sở Mộ mắc cỡ như vậy, Chu Niệm kỳ thực cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng đã kéo được thầy vào đây, nhưng, hắn cũng không dám làm chuyện gì khác, đơn giản chỉ là muốn nhìn thỏa thuê một chút, thế nhưng, con mắt cũng không thể tùy tiện nhìn quá mức, nếu không thầy nhất định sẽ tức giận.

Chu Niệm cầm bông tắm chà xát xong, mọi nơi đều là bọt xà phòng, còn dính lên người Sở Mộ, Sở Mộ quay đầu trừng hắn, liền nhìn thấy thân thể thon dài rắn rỏi, hiện rõ các cơ bắp nhưng cũng không quá to lớn, gương mặt lập tức đỏ đến mang tai, che giấu nói, “Chu Niệm, cậu đúng là trẻ con mà, làm cho ở đâu cũng có bọt xà phòng cả!”

Chu Niệm đỏ mặt nhìn Sở Mộ, phi thường xấu hổ xoay người sang chỗ khác.

Sở Mộ tưởng rằng bản thân mắng hắn rất dữ dội, khiến cho hắn tức giận, bèn thật nhẹ nhàng, đi đến bên người hắn, huých cánh tay của hắn một chút, nói, “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi, sao vậy, cậu giận hả?”

Chu Niệm cũng không quay đầu lại, vẫn xoay người một bên.

Sở Mộ ngẩn người, vươn tay trèo lên bờ vai của hắn, “Này, trước đây làm sai cũng sẽ không tức giận mà, sao vậy, sao bây giờ lại nhỏ nhen như vậy?”

Bất ngờ, Sở Mộ không kịp đề phòng, thoáng một cái Chu Niệm mở nước, dòng nước ấm áp đột ngột đổ xuống, Sở Mộ bị xói nước phản xạ có điều kiện kinh hô một tiếng, mà lúc này Chu Niệm cũng xoay người lại, đột nhiên ôm lấy Sở Mộ.

Bình thường, ôm nhau trong lúc mặc quần áo cũng không sao, nhưng lúc này hai người đều trần truồng, ban đầu thân thể của Sở Mộ bị xói nước liền nổi lên một tầng da gà, sau đó lại rất khó chịu, xấu hổ, lấy tay đẩy Chu Niệm, giả vờ trấn định nói, “Buông tay, tắm mau lên!”

“Thầy….” Thanh âm của Chu Niệm rõ ràng thấp hơn bình thường, mang theo hơi thở hổn hển của việc kiềm nén dục vọng, hắn cầm tay Sở Mộ đặt lên vật cứng thẳng ở thân dưới, đụng một cái, hai người đều run rẩy, Sở Mộ bị dọa sợ, còn Chu Niệm bị thế nào thì không cần nói cũng biết.

“Thầy…” Chu Niệm lại hôn lên lỗ tai của anh, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm vô cùng, Sở Mộ vừa thẹn vừa quẫn, thì ra vừa rồi Chu Niệm xoay người là phía dưới nổi lên phản ứng chứ không phải vì tức giận, mà mình còn một lòng đơn thuần cho rằng đối phương đang giận dỗi, xem ra các đứa trẻ bây giờ thực sự nguy hiểm, lẽ nào mỗi ngày được ăn nhiều, nên loại ham muốn này cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều sao.

Sở Mộ đành phải đưa tay xuống phía dưới giải quyết cho Chu Niệm, Chu Niệm ôm anh ghé vào lỗ tai anh không ngừng gọi tên anh, vừa hôn vừa sờ soạng trên người anh, dưới những nụ hôn của Chu Niệm, toàn thân Sở Mộ cũng nóng lên, khó khăn đè xuống dục vọng, kết quả cuối cùng, hai người ôm hôn thành một khối, an ủi lẫn nhau giúp nhau phát tiết ra, tắm rất lâu, phòng tắm tràn ngập hơi nước, vừa ngạt vừa nóng, mà sóng tình lại vừa lưu động, kém chút nữa đã đem hai người ngạt chết.

Cuối cùng cũng tắm xong, vẻ mặt Sở Mộ đỏ bừng, mắc cỡ không dám gặp người.

Chu Niệm cũng có chút xấu hổ, đỏ mặt, quấn khăn tắm đi ra ngoài lấy quần áo cho Sở Mộ, Sở Mộ vừa mặc quần áo, Chu Niệm vừa cười vừa trêu ghẹo,”Dù sao cũng chỉ có em ở đây, thầy tự đi ra ngoài mặc cũng như nhau thôi.”


Sở Mộ đỏ mặt trừng hắn, nghĩ thầm đứa trẻ này thực sự càng ngày càng không quản được, không thèm trả lời, nhanh chóng mặc đồ ngủ vào người.

Chu Niệm bị làn thu thủy trong vắt của đôi mắt kia trừng một cái, trái tim lập tức ngứa ngáy khó nhịn, đi đến nâng gương mặt Sở Mộ lên bắt đầu hôn xuống đôi môi màu hồng nhạt kia, Sở Mộ thực sự bị đúa trẻ này đánh bại, bị hôn xong liền mắng hắn,”Kiếp trước cậu thật sự là cẩu mà, hôn tới hôn lui!”

Chu Niệm lại cười muốn hôn anh nữa, Sở Mộ liền nhanh chóng mặc áo chạy ra ngoài phòng tắm.

Cả đêm Sở Mộ đều giả vờ trấn định, đầu tiên là dọn dẹp phân loại các quyển sách xong, bèn đói bụng vội vàng đi vào nhà bếp hâm nóng bữa khuya, lúc ăn bữa khuya, anh cố gắng không đáp lại ánh mắt của Chu Niệm, sau đó lại đi vào phòng ngủ đọc sách, vẫn mang một bộ vội vàng bận bịu, nhất định không chịu ở chung với Chu Niệm như bình thường.

Đối với sự né tránh của Sở Mộ, Chu Niệm có chút bất đắc dĩ, khi hắn rửa bát xong, lúc đi vào phòng ngủ, Sở Mộ đang ngồi đọc sách trước bàn, song, khi nghe được thanh âm của Chu Niệm, thân thể anh không tự chủ căng thẳng một ít, hơn nữa, gương mặt đều hồng đến bên tai.

Chu Niệm đứng ở phía sau Sở Mộ nhìn anh một hồi, nhìn đến mức khiến trong lòng Sở Mộ bồn chồn, muốn động mà lại không dám động, đến mức hơi thở bị nghẹn nín không thông thuận, sau cùng đành phải xoay người lại nhìn về phía Chu Niệm.

Chu Niệm cười nhìn Sở Mộ, con ngươi đen sáng lấp lánh.

“Cười cái gì?” Sở Mộ cau mày hỏi

Chu Niệm tiến lên khom lưng ôm trọn bờ vai của Sở Mộ, vừa bất đắc dĩ vừa cười vừa nói, “Thầy, thầy cố ý trốn em làm cái gì, em cũng không có phạm vào đại sai gì, lẽ nào thầy muốn tạm xử lý em như vậy sao?”

Sở Mộ nhíu mày liếc hắn rồi lại cúi đầu xuống, đương nhiên anh cũng biết chuyện trong phòng tắm chỉ là thêm một người tắm mà thôi, cũng không phải đại sự gì, nhưng mà, trong lòng anh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, chung quy vẫn cảm thấy rất khó gặp người.

Trong lòng Sở Mộ một bên nghĩ vừa nãy đã nhìn thấy dáng dấp người vợ nhỏ là như thế nào, một bên lại nghĩ mình cùng Chu Niệm sớm muộn gì cũng sẽ từng bước phát triển về phía trước, sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước cuối cùng, nhưng mà, muộn một chút vẫn tốt hơn, tuy rằng anh không hiểu rõ, nhưng anh biết hai người đàn ông trong chuyện đó đều không dễ chịu chút nào.

“Không có, tôi chỉ là…..” Sở Mộ lúng túng, Chu Niệm cúi đầu, đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhìn Sở Mộ, vươn tay nâng đầu anh lên, dịu dàng nói, “Thầy, ai khi yêu nhau cũng muốn được tiếp xúc thân thể của nhau nhiều hơn, kỳ thực em chính là muốn hảo hảo nhìn thân thể của thầy, cho nên….Cho nên mới kéo thầy vào phòng tắm. Thầy đừng giận nữa có được không?”

Sở Mộ nghe Chu Niệm nói xong gương mặt càng hồng hơn, ánh mắt né tránh, phản bác, “Tôi không có tức giận.”

“Thế nhưng thầy không muốn nhìn em, đúng không!” Chu Niệm nói tiếp.


“Không phải….” Sở Mộ lại muốn phản bác.

Chu Niệm cắt đứt câu nói của anh, “Vây tại sao liếc mắt em một cái thầy cũng không muốn! Vừa rồi thầy không phải cũng đã nhìn thấy cơ thể của em sao? Đều không phải rất công bằng rồi sao? Thầy giận em như thế, em rất khó chịu……”

Chu Niệm còn chưa nói xong, Sở Mộ đã đỏ mặt đưa tay nhéo khuôn mặt dày ở phía trước, mắng “Cậu lúc nào cũng có rất nhiều lời ngụy biện, cũng không phải tôi không muốn nhìn cậu…..”

Chu Niệm lập tức bảo vệ mặt mình, Sở Mộ cũng không thực dùng sức, kỳ thực không có đau, nhưng Chu Niệm lại khoa trương thất thanh la đau khiến Sở dừng tay lại, mắng hắn cái gì cũng chưa mắng xong, đã phải đến dỗ dành hắn, xoa xoa da mặt của hắn hỏi, “Véo đau lắm sao?”

“Thầy thật nhỏ mọn, phạt em như vậy, sau này gương mặt của em bị hủy, nhận không ra người, thầy cần phải nuôi em, nếu không em cũng không muốn sống nữa.” Chu Niệm giả thành bộ dáng người vợ nhỏ ai oán nói.

Sở Mộ biết mình lại bị hắn lừa, liền vươn tay đánh hắn, “Cậu giỏi lắm, suốt ngày chỉ biết giả bộ đáng thương! Xem cậu còn giả bộ nữa không…..”

Chu Niệm để anh tùy ý dùng tiểu khí lực kia gãi ngứa cho hắn, đưa tay ôm lấy anh, cúi xuống hôn lên môi để anh ngừng lại, Sở Mộ bắt đầu còn phản kháng một chút, sau lại vươn tay ôm bờ vai của hắn, bắt đầu đáp lại hắn.

Khi tách ra, hai người đều đỏ mặt thở dốc, con ngươi sâu và đen của Chu Niệm ánh lên một tầng ánh sáng dày, kéo Sở Mộ ngồi lên giường, ánh mắt dịu dàng thâm tình dừng ở người Sở Mộ, nói, “Thầy, chiếc nhẫn kia được giao đến rồi, em đeo giúp thầy!”

Sở Mộ nhất thời không có phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn Chu Niệm.

Chu Niệm cười lấy từ chiếc túi của mình ra một cái hộp, chiếc hộp màu trắng bạc, Chu Niệm để vào tay Sở Mộ, chờ mong mà nhìn anh, nói, “Thầy, mở ra đi!”

Sở Mộ mỉm cười nhìn Chu Niệm, chiếc hộp nho nhỏ trong tay, dưới ngọn đèn ánh lên màu trắng bạc, tia sáng dịu nhẹ, lay động, làm cho trong lòng Sở Mộ ấm áp, cả người đều trở nên nhu hòa, như một nữ sinh e lệ, trong ánh nhìn tha thiết của Chu Niệm, anh mở hộp ra.

Bên trong cũng là nhung tơ màu trắng, bày đặt hai chiếc nhẫn, màu trắng bạc, không có một điểm khác nhau, chỉ có một chiếc lớn hơn, một chiếc nhỏ hơn, kỳ thực đó là dành cho một đôi nam nữ, nhưng, bởi vì không có hình thức gì đặc biệt, nên cũng không nhìn ra sự khác biệt giữa nam nữ.

Sở Mộ mỉm cười nhìn chúng, nhưng không có vươn tay lấy ra, Chu Niệm lấy một chiếc nhẫn nhỏ hơn một vòng ra, cầm bàn tay trái của Sở Mộ lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Sau khi đeo xong liền giơ tay Sở Mộ lên hôn một cái, sau đó mới giương mắt nhìn Sở Mộ.

Sắc mặt Sở Mộ bình tĩnh, nhìn không ra tình tự của anh, Chu Niệm bèn gọi một tiếng, “Thầy…”

Tay phải của Sở Mộ đặt lên giường, đưa tay sờ nhẹ lên chiếc nhẫn, trên tay đột ngột bị trói buộc bởi một thứ đồ vật, trong lòng liền có chút cảm giác vi diệu(1), anh nở nụ cười nhìn Chu Niệm, “Rất vừa tay.”

Chu Niệm cười cầm lấy một chiếc nhẫn khác để vào tay của Sở Mộ, vươn tay trái của mình ra, nói, “Thầy, đến lượt thầy đeo giúp em!”

Sở Mộ cầm nhẫn, giơ tay Chu Niệm lên, tay của Chu Niệm rộng lớn hơn tay anh, tuy rằng là một nam sinh, thế nhưng bởi vì hắn chưa bao giờ trải đời, nên đôi tay được bảo dưỡng phi thường tốt, rất đẹp, nếu như nhỏ hơn một vòng, nhất định còn đẹp hơn tay của một vị tiểu thư xinh đẹp.

Sở Mộ cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của Chu Niệm, khi đẩy vào có chút tắc nghẽn, cảm giác được chiếc nhẫn này hơi nhỏ một chút, sau khi mang xong, Sở Mộ hỏi, “Có phải hơi chật đúng không.”


Chu Niệm lắc đầu, “Hoàn hảo!”

Sở Mộ sờ nhẹ đầu ngón tay của hắn, rồi lại sờ nhẹ chiếc nhẫn, Chu Niệm nắm lấy bàn tay trái của anh, hai tay nhập lại một chỗ, Chu Niệm thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào Sở Mộ nói, “Thầy, đôi nhẫn này xem như là vật đính ước của chúng ta, sau này, thầy là của em, ân, đương nhiên, em cũng là của thầy.”

Sở Mộ nhìn hắn cười, đứa trẻ bao giờ cũng lãng mạn hơn.

Chu Niệm nhìn đôi môi đang cười của anh, lén hôn lên khóe môi của anh, tiếp tục nói, “Nhẫn này là thầy mua, căn cứ theo đó xem như là thầy hướng em cầu ái a!”

Sở Mộ nghe hắn nói như vậy, trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục cười, nghĩ một chút cũng dự đoán được, Chu Niệm luôn thích chiếm tiện nghi trên phương diện này.

“Lần mua nhẫn sau sẽ là em mua, khi đó, chính là lúc em cầu hôn thầy!” Thanh âm Chu Niệm trầm thấp mà trang trọng, thậm chí lời nói đều đã thoát ly sự trong trẻo trẻ con mang chút niên thiếu, hoàn toàn là giọng nam thuần hậu, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, anh không cười, cứ như vậy đối diện Chu Niệm, ai khi nghe được lời nói ấy, cũng sẽ cảm động, Sở Mộ cũng không ngoại lệ, huống chi, anh còn bị ánh mắt sâu đen đầy mãn tình ý của Chu Niệm nhìn chăm chú, thanh âm Sở Mộ mang chút nghẹn ngào, “Chu Niệm….”

“Thầy, làm sao vậy?” Chu Niệm nhìn thấy viền mắt Sở Mộ ẩm ướt, có chút hoàng loạn, đưa tay xoa nhẹ mặt anh, Sở Mộ lắc đầu. “Không có gì, tôi chỉ là rất cảm động mà thôi.”

Chu Niệm nghe anh nói như vậy, trong ngực rung động ấm áp, xê dịch thân thể, đem Sở Mộ ôm vào lòng, “Thầy, sau này nhất định sẽ như vậy, em sẽ mang theo nhẫn cưới, khi đó thầy nhất định phải đồng ý với em.”

Sở Mộ không có trả lời, trong đầu xoay động một tầng ánh sáng ấm áp, khiến anh cảm thấy có chút vựng vựng hồ hồ.

“Thầy, thầy cho em một lời xác nhận đi! Nói, sau này thầy nhất định sẽ đồng ý với em!” Chu Niệm đưa tay nâng cầm anh lên, yêu cầu.

Sở Mộ bán nhắm mắt lại, hừ một tiếng, “Đến lúc đó tôi mua nhẫn cưới, khi đó cậu đồng ý gả cho tôi, sao lại không như thế này?”

Chu Niệm nghe anh nói như vậy liền cười ra tiếng, gở mắt kính anh xuống, cúi đầu hôn lên môi anh, chơi đùa một chút, trong lúc Sở Mộ không kịp phòng bị thoáng một cái đẩy anh ngã xuống giường, đè lên người anh, từ trên cao nhìn xuống, cười nói “Thầy là vợ của em, thầy đương nhiên phải gả cho em.”

Sở Mộ trừng mắt nhìn hắn, trên mặt Chu Niệm tất cả đều là ý cười sủng nịch, vốn còn định phản bác lại, lúc này lại nói không nên lời, lúc Chu Niệm cúi xuống hôn lên môi anh, tuy rằng anh biết loại tư thế này rất nguy hiểm, nhưng cũng không giãy dụa phản kháng, cứ như vậy mà sa vào sự ôn nhu sủng nịch cùng tình yêu nồng đậm của Chu Niệm.

♥♥♥♥♥

(1) Vi diệu : tinh tế kì diệu không thể diễn tả.

– 

Warning : 18+


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui