Sáng sớm Chu Đường liền nhận được lời mời của Trần Kính, tâm tình khỏi nói có bao nhiêu tốt đẹp, thời điểm đi dạy đều thất thần, nhịn không được muốn cười.
Cô nghĩ, hẳn Trần Kính có chút thích cô.
Buổi sáng, Ôn Noãn thấy Chu Đường ngốc nghếch ở kia cười, buồn cười nói.
“Tiểu Đường, đang theo đuổi nam nhân?”
Cô như hiến vật quý đem điện thoại đến Ôn Noãn, tin nhắn WeChat rất đơn giản, là một câu mời ăn cơm.
Chu Đường đều có thể mừng rỡ như không thấy lỗi thoát, quả nhiên là thiếu nữ đơn thuần.
Ôn Noãn cảm thấy Chu Đường nếu cùng Trần Kính ở bên nhau cũng không nhất định là xấu, một người tính tình mềm mại, một người cứng rắn, ngẫm lại cảm thấy thực tương phản.
“Cho nên em đồng ý rồi? Rốt cuộc chồng chị không cần lại nhọc lòng việc của Trần Kính.”
Tay Ôn Noãn đặt ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười nhợt nhạt.
“Chị Ôn, Trần Kính đẹp trai như vậy mà không có người theo đuổi sao? Người Giang Thành ánh mắt cũng quá kém đi?”
“Không phải không ai theo đuổi mà là lúc tới tay cảm thấy gia cảnh cậu ấy không tốt, có con vợ trước.”
“Em mới mặc kệ, em thích Trần Kính, Tô Triều Lộ em cũng thích.
Bé gái ngoan như vậy, sao có thể nói là con vợ trước được?”
Ôn Noãn lôi kéo tay Chu Đường, cô ấy cười rộ lên như gió xuân, giống tên nàng, Ôn Noãn.
“Tiểu Đường, đây là chỗ đặc biệt của em.
Biết lõi đời mà không lõi đời, đối xử với người khác hồn nhiên thiện lương.
Trần Kính tám phần thích em, bằng không sẽ không chủ động hẹn em, tuy rằng lấy cớ quá gượng ép.”
“Thật hay giả ạ?”
“Thật sự, chị nghe chồng chị nói, Trần Kính sẽ không chủ động hẹn người trước."
……
Thời điểm nghỉ trưa, Chu Đường trở về Tranh Gia, đem áo quần bình thường đổi thành áo sơ mi mày xanh nhạt với váy dài đến mắt cá chân.
Gió thổi qua, váy dài bay bổng, cả người vừa thanh thuần vừa đẹp.
Tưởng Phương Viễn thấy Chu Đường nhịn không được trêu ghẹo nói.
“Cô Chu đi hẹn hò sao?”
“Ừm…… Không có, chỉ là ăn cơm cùng bạn.”
Chu Đường cảm thấy Tưởng Phương Viễn kỳ thật khá tốt, chẳng qua không phải loại hình mà cô thích.
“Hôm nay cô thật xinh.”
Tưởng Phương Viễn nói.
Chu Đường cảm thấy những lời này nếu từ trong miệng Trần Kính nói ra, cô nhất định sẽ nhịn không được tim thịch thịch thịch, nhưng từ trong miệng Tưởng Phương Viễn nói ra, cô không hề gợn sóng.
Đại khái chính là khác nhau giữa thích và không thích.
Sau khi tan học, cô ở văn phòng sửa sang lại văn kiện.
Một thân ảnh nho nhỏ nhảy ra, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
“Co Chu, cậu nhỏ đang ở bên ngoài chờ chúng ta, nhanh lên ạ.”
Chu Đường sửa sửa tóc, cầm túi, đang chuẩn bị đi thì đụng phải Tưởng Phương Viễn, Tưởng Phương Viễn cười nói.
"Cô Chu, sao gấp ghế? Không ngại đi từ từ với tôi chứ? Cùng nhau ra cổng trường.”
Tưởng Phương Viễn ngày thường đều chiếu cố Chu Đường, nếu cự tuyệt người ta tựa hồ không được tốt, cô chỉ đành nói được.
Bỗng nhiên Chu Đường cảm thấy nên nói rõ ràng với Tưởng Phương Viễn, cô có người yêu thích, mong hắn bảo trì khoảng cách.
Hôm nay Trần Kính thay đổi áo thun trắng, vẫn là quần đen.
Anh lái chiếc xe bán tải mua trước đó, chẳng qua anh rất ít lái đa phần đều đều chạy xe motor.
Giờ này, sân trường thưa thớt, tốp năm tốp ba giáo viên, trên cơ bản học sinh đều đã về hết.
Từ xa anh thấy một thân màu xanh chậm rãi đi tới, bên cạnh là một nam nhân ăn mặc sạch sẽ, thoạt nhìn thực văn nhã.
Trong ánh mắt người nọ nhìn Chu Đường hàm chứa tình yêu nào đó, ánh mắt nhìn Chu Đường thực chuyên chú, là ánh mắt nam nhân thích nữ nhân.
Trần Kính hút điếu thuốc, trong lòng có chút nghẹn, anh ta hẳn là Tưởng Phương Viễn.
Tô Triều Lộ thấy cậu nhỏ liền nhanh chân hơn, hưng phấn mà chạy tới.
“Cậu nhỏ rốt cuộc đã tới, cậu không biết đâu, giáo viên nam kia vẫn luôn nhìn cô giáo Chu.
Mợ nhỏ của cháu sắp mất rồi.”
Bé gái tích cực, giống tình báo nhỏ.
Trần Kính sờ sờ đầu bé.
“Yên tâm, mợ cháu là cái chắc, không chạy thoát được đâu.”
Khi người gần đến, Trần Kính đứng thẳng dậy, cả người cao lớn như muốn hợp thể với cái cây bên cạnh.
“Anh đến rồi.”
Chu Đường vén tóc ra sau tai, mặt hơi hơi phiếm hồng, Trần Kính ghé sát lỗ tai cô.
“Người theo đuổi cô à? Không phải cô Chu thích tôi sao? Sao chưa từ chối người ta? Cô Chu thật không tốt."
Hơi thở của anh phun bên tai Chu Đường.
Tưởng Phương Viễn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút dư thừa.
Anh ta ho vài cái, Trần Kính làm bộ như từ trong mộng mới tỉnh, anh vươn tay, mặt cười tâm không cười nói.
“Thầy Tưởng, xin chào.
Thường nghe Đường Đường nhà chúng tôi nhắc tới anh, cảm ơn anh đã chiếu cố cô ấy.”
Nhà chúng tôi? Đường Đường? Chu Đường bị xưng hô Trần Kính bất thình lình làm cô như lọt vào trong sương mù.
Tưởng Phương Viễn nhìn về phía Chu Đường, ánh mắt dò hỏi nhìn cô Chu Đường nói.
“Thầy Tưởng, tôi cùng anh ấy chưa phải quan hệ nam nữ yêu đương.”
Trần Kính hai mắt híp lại, không phản bác được, anh giơ tay ôm lấy bả vai Chu Đường, xoa xoa, nhìn thẳng ánh mắt Tưởng Phương Viễn, có chút khiêu khích.
“Đêm nay phải.”
Thẳng đến khi lên xe, Chu Đường vẫn là có chút ngốc.
Trong xe nóng, Trần Kính mở cửa sổ xe, gió từng đợt thổi tới, Chu Đường rốt cuộc thanh tỉnh một chút.
“Trần Kính, anh có ý tứ với em đúng không? Cho nên anh đây là đáp ứng rồi?”
Bên cạnh bé gái che miệng cười, Chu Đường rất ít khi nhìn thấy Tô Triều Lộ cười, đại khái là bởi vì nguyên nhân gia đìn, Tô Triều Lộ không thích nói chuyện, an an tĩnh tĩnh.
Nữ hài cười đến nghịch ngợm sinh động, bé thò lại gần cùng Chu Đường nói.
“Cô Chu, cậu nhỏ nói, cô rất thích hợp làm mợ nhỏ.”
Nháy mắt, Chu Đường cảm thấy trong đầu pháo hoa nổ tung tóe, cô càng ngố hơn, ngoài cửa sổ rặng mây đỏ lững lờ trôi, cô nhìn về ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười sáng lạn mà lại xinh đẹp.
[7/12/2020].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...