Từng câu “thực sự không phải anh” mà hắn nói ra đều như xé nát tâm can của Lãnh Di Mạt.
Hai tay cô run rẩy nắm chặt góc chăn để che lại tiếng khóc nức từ cổ họng.
Cô có thể nghe được sự bất lực cùng cực trong giọng của hắn, cứ mỗi lần nghe hắn lặp lại một câu như vậy, trái tim cô cứ như đang bị ai đó bóp chặt lại, càng vùng vẫy càng đau đớn hơn.
Việc duy nhất cô có thể làm chính là cắn chặt mu bàn tay để không bật khóc thành tiếng.
Người bên ngoài cửa phòng, hình như là vẫn chưa đi.
- Mạt Mạt, anh đã tự thề với chính mình là sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa, và cũng không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em.
Nhưng hôm nay anh lại không bảo vệ được em....
- Anh xin lỗi, Mạt Mạt.
Anh xin lỗi em.....
Hắn lặp đi lặp lại một tiếng xin lỗi đến mấy lần, Lãnh Di Mạt sớm đã không đủ kiên cường để nghe tiếp nữa.
Cô vùi mặt vào trong chăn, nước mắt lã chã tuôn ra đã ướt đẫm cả gối.
Cô phải làm gì đây? Người bây giờ đang nói chuyện với cô thực sự là Tả Bân chứ? Không phải là cô đang mơ, mà đó thực sự là hắn sao? Tả Bân, hắn sẽ không gạt cô chứ?
..
Buổi họp mặt thủ lĩnh mà Ngôn Tô tổ chức ra vốn là để tiêu diệt cả Tả Bân và Xích Bang.
Nhưng chỉ vì sự xuất hiện của Lãnh Di Mạt đã phá hỏng bước cuối cùng.
Sau lần này, nhất định là Tả Bân sẽ chuẩn bị phản đòn, cho nên ông ta càng phải chuẩn bị cẩn thận hơn.
- A Dực, con đúng là không khiến ta thất vọng.
Lần này làm tốt lắm.
Ngôn Tô đã đặc biệt gọi Ngôn Dực đến thư phòng của ông ta để nói tuyên dương hành động cứu nguy kịp thời hôm qua của anh ta, mặc dù cuối cùng vẫn chưa đạt được mục đích nhưng vẫn là một đòn đánh rất mạnh vào Tả Bân.
Bây giờ trên dưới hắc đạo đều đang cho rằng Tả Bân chính là kẻ đã giết Lãnh Di Tu và Từ Đạo.
Cho nên thời gian này dù ông ta không cần làm gì thì thiếu chủ của Bạch Hổ Bang cũng sẽ không để yên cho Tả Bân và Xích Bang.
Còn Ngôn Dực thì lại không nhận nổi lời khen này.
Sở dĩ lần này anh ta trở về và còn giúp người cha này của mình một bước chen chốt cũng chỉ vì muốn trừ khử Tả Bân mà thôi.
Mục đích duy nhất của anh ta là làm cho Lãnh Di Mạt hoàn toàn hết hy vọng và quay về bên cạnh anh ta.
Nhưng anh ta lại không hề biết là đây lại là điều mà Ngôn Tô luôn tìm mọi cách để ngăn ngừa.
- Cha nuôi, lần này con đến giúp người cũng vì mục tiêu của con và người là Tả Bân.
Con có thể giúp người tiêu diệt Tả Bân và Xích Bang của anh ta, nhưng người tuyệt đối không được đụng đến Mạt Mạt.
Chỉ cần Ngôn Dực đồng ý ở lại Hồng Bang và sát cánh cùng mình thì Ngôn Tô cũng chẳng tiếc một lời nói dối hay diễn kịch gạt anh ta.
Chuyện xử lý Lãnh Di Mạt ông ta hoàn toàn có thể thực hiện âm thầm.
Nếu như Ngôn Dực biết được những chuyện mà Ngôn Tô đã làm với Lãnh Di Mạt, chưa dừng lại ở việc truy sát cô mà còn cho thuộc hạ của mình suýt chút đã cường bạo cô thì anh ta có còn nể tình cha con này mà không ra tay ngược với ông ta hay không?
- Tạm thời chúng ta không cần đụng đến Xích Bang nữa.
A Dực, con lo chuyện đánh bại Đan Thạch trước đã.
....
Vừa sáng sớm thì vú nuôi đã chuẩn bị đem đồ ăn sáng vào cho Lãnh Di Mạt.
Lúc đến cửa thì bất ngờ nhìn thấy Tả Bân lại đang ngủ trước cửa.
Hắn ngủ trong tư thế ngồi, lưng tựa và đầu vào cánh cửa phía sau, một chân dũi thẳng, còn chân kia thì đang co lại để đầu gối làm điểm tựa cho cánh tay cùng bên.
Nhìn thấy cảnh tượng này mà vú nuôi phải há hốc mồm vì kinh ngạc lẫn lo lắng.
Chẳng lẽ hắn đã ngủ như vậy cả đêm sao?
Bà đang định đi tới gọi hắn dậy thì không ngờ là hắn đã tỉnh dậy trước.
Mơ màng mở mắt ra, thấy vú nuôi đang bưng đồ ăn sáng đến thì hắn biết là đưa vào cho Lãnh Di Mạt nên mới nhanh chóng đứng lên, hai tay vuốt mặt cho tỉnh táo lại, chủ động nói với vú nuôi.
- Là đồ ăn sáng cho Mạt Mạt sao? Vú đưa tôi, để tôi đem vào cho cô ấy.
Vú nuôi cũng có phần do dự, vì hôm qua bà đã nghe qua tình hình, cho dù Tả Bân là ông chủ của nhà này nhưng người bà lo lắng nhất vẫn là Lãnh Di Mạt, nếu để Tả Bân vào gặp Lãnh Di Mạt thì bà sợ tinh thần vừa mới ổn định chưa bao lâu của cô sẽ lại bị kích động lần nữa.
Đúng lúc vú nuôi đang do dự không biết làm thế nào thì Ryan lại từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu kẹp bằng bìa cứng, vẻ mặt vô cùng kiên định và tự tin.
- Lão Tả, bộ sưu tập mới cho Đan Thạch, tớ đã vẽ xong rồi.
Tiếp theo là chọn nguyên liệu thôi.
Tả Bân nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái trước, cái mà hắn muốn làm ngay bây giờ chính là đem đồ ăn sáng vào cho Lãnh Di Mạt.
- Cậu xuống dưới đợi tớ trước, tớ vào thăm Mạt Mạt một lát rồi qua ngay.
Nhìn qua khay thức ăn mà vú nuôi đang bưng thì Ryan cũng hiểu ra vấn đề.
Anh ta ngơ ngác nhìn Tả Bân một lúc, rồi lại lôi bản vẽ đã vẽ cả đêm ra cho hắn nhìn thử.
- Việc cậu cần làm chính là cho ra mắt bộ sưu tập mới đúng hạn đây này.
Đừng có quậy nữa.
Ryan cũng sắp không khuyên được Tả Bân nữa, cũng may là Tiểu Ngư đã đến kịp lúc.
- Lão đại, ngài cứ yên tâm đi làm việc của ngài đi.
Tiểu thư cứ giao cho tôi.
Không quá ba ngày, tôi đảm bảo tiểu thư sẽ đồng ý gặp ngài.
Đúng là câu này của Tiểu Ngư đã có tác dụng đối với Tả Bân.
Hắn vừa nghe xong thì cũng lấy lại tinh thần ngay, còn hỏi lại Tiểu Ngư để xác nhận cho chắc chắn nữa.
- Được rồi, cậu có đi không đây? Từ khi nào mà cậu thiếu kiên nhẫn vậy rồi?
Ryan phải tốn rất nhiều nước bọt mới khuyên được hắn chịu đến phòng trưng bày nguyên liệu.
...
Khi bước vào phòng trưng bày nguyên liệu, Tả Bân đã hoàn toàn biến thành một con người của công việc.
Phòng trưng bày này chính là khu vực bảo quản những khoáng vật và đá quý từ nguyên chất đến đã qua xử lý.
Từng mẫu đá quý và kim cương đặt trong các tủ kính bảo mật cao, chỉ mở được bằng vân tay và giác mạc của Tả Bân.
Hắn đeo đôi găng tay chuyên dụng màu đen vào, sau đó mới cầm bản vẽ của Ryan lên xem lại một lượt.
- “Ngàn năm gắn bó”? Thiên điểu? Ý tưởng cũng khá hay đấy.
Tả Bân cong môi cười hài lòng, vừa đóng bản vẽ lại thì đã chọn được vị trí tủ kính để lấy loại đá có thể dùng cho ý tưởng thiết kế lần này.
Hắn cầm lên một viên đá ruby còn chưa qua xử lý nhiệt ra khỏi tủ kính, cẩn thận quan sát từng góc cạnh dưới ánh đèn, rồi đặt nó xuống khay.
Lại đi vòng qua một tủ khác, chọn một viên thạch anh vàng đã qua xử lý, ngắm nhìn đến hài lòng với cả hai mới để vào vị trí mới.
- Cậu muốn pha màu?
Ryan cũng xem xét hai phiến đá trên khay, thử hỏi chủ ý của Tả Bân.
Hắn đứng trước tủ kính chọn kim cương và gật đầu xác nhận.
Hắn chọn một khối kim cương màu vàng tươi, có thể được gọi là loại cực hiếm nhất mà mới vừa có được trong năm nay.
- Dùng viên này đi.
Những phần còn lại cậu cứ tự chọn đi.
Ryan đi theo hắn xem xét từng mẫu vật mà hắn đã chọn, cũng hoàn toàn tán đồng nên anh ta chỉ còn việc cuối cùng là chọn những vật liệu còn lại.
- Cậu nghĩ sao nếu tớ thêm vào đó một câu chuyện?
Tả Bân vẫn đang kiểm tra nhiệt độ từng tủ kính và tình trạng của các phiến đá.
Khi nghe câu hỏi này thì hắn chỉ có chút kinh ngạc rồi quay đầu lại hỏi.
- Cậu lại bịa đặt à?
Hắn đã thừa biết con ma lưỡi dài chỉ giỏi thêu dệt những câu chuyện không có thật vào thiết kế của anh ta.
Lần này thì chắc là cũng không ngoại lệ.
Nào ngờ Ryan lại nghiêm túc lắc đầu, còn tuyên bố một câu khiến Tả Bân phải chấn động.
- Tớ muốn mượn ý tưởng này để tỏ tình với Tiểu Ngư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...