Từ lúc Tiểu Ngư đưa Lãnh Di Mạt về nhà thì cô vẫn chưa nói một câu nào cả.
Cô cứ im lặng và thất thần như người mất hồn vậy.
Lúc đi tắm cũng là Tiểu Ngư giúp cô mặc đồ, sấy tóc.
Cô nhìn dáng vẻ của mình trong gương, những dấu vết trên người tuy không quá rõ ràng nhưng cô vẫn nhớ như in hình ảnh ghê tởm lúc đó, cho dù cô đã cố gắng tẩy rửa thế nào cũng không sạch hết được, da đỏ ửng gần như đã bị cào đến trầy xước.
Còn bàn tay bị thương vừa mới băng lại thì cũng đã bung lớp vải băng ra rồi.
- Tiểu thư, chị có đói không? Để em xuống dưới nấu gì cho chị ăn nhé?
Tiểu Ngư cất máy sấy tóc đi, thấy Lãnh Di Mạt cũng không còn kích động như vừa rồi nữa thì cũng yên tâm đi ra khỏi phòng.
Nó vừa mới mở cửa ra thì đã đụng mặt Tả Bân và Ryan đứng đợi ở ngoài này từ lâu, dọa nó một phen giật mình.
- Lão đại! Ngài Ryan! Sao hai người lại đứng đây?
Sợ Lãnh Di Mạt ở trong phòng nghe được tiếng động bên ngoài nên Tả Bân mới ra hiệu cho Tiểu Ngư đi ra một góc khác, Ryan cũng nhìn lại cửa phòng vừa khóa rồi đi theo hai người bọn họ.
- Mạt Mạt thế nào rồi?
Giọng trầm thấp của Tả Bân cất lên, mang theo một cỗi lo lắng khó che giấu, tầm mắt vẫn luôn hướng về phía cánh cửa phòng kia.
Còn Tiểu Ngư thì chỉ có thể thở dài khó xử mà nói với hắn tình hình của Lãnh Di Mạt từ khi về nhà đến giờ.
- Tiểu thư vẫn không chịu nói gì cả.
Tôi vừa đưa chị ấy vào tắm xong, chị ấy còn tự làm tổn thương cơ thể nữa....tôi sợ chị ấy....
Tiểu Ngư vừa nói đến đây thì không còn dám nói tiếp, cũng cắn cắn môi cúi gầm mặt.
Mà Ryan cũng không định để nó nói thêm nữa, cẩn thận kéo lấy tay của nó lại, nháy mắt ra hiệu cho nó.
Trong khi đó thì Tả Bân vừa nghe xong thì lập tức đi thẳng tới gõ cửa gọi tên Lãnh Di Mạt.
Làm cho Ryan và Tiểu Ngư cũng lo lắng chạy theo.
- Mạt Mạt, là anh đây.
Em gặp anh một lát được không? Mạt Mạt, anh có chuyện muốn nói với em.
Ở trong phòng, Lãnh Di Mạt vừa nghe thấy giọng của Tả Bân thì nước mắt cố nén suốt mấy tiếng vừa rồi đều lã chã tuôn rơi, quay đầu nhìn ra phía cửa.
Cô bắt đầu không thể hiểu được con người hắn nữa, lúc thì hắn có thể đối xử dịu dàng với cô, sủng cô tận trời, không tiếc lời ngọt ngào yêu thương, nhưng lại có thể tàn nhẫn, vô tình mà không chút do dự hay luyến tiếc.
Cô bắt đầu không hiểu nổi, rốt cuộc đâu mới chính là con người thật của hắn đây.
Cô cứ nồi yên lặng mãi như vậy, không có phản ứng, cũng không trả lời.
Còn người bên ngoài vì không nghe được giọng của cô mà quyết tâm không từ bỏ, vừa đập cửa vừa gọi tên cô.
- Mạt Mạt, bây giờ giữa chúng ta đang có một hiểu lầm.
Anh không biết em có tin hay không, nhưng anh vẫn muốn giải thích với em.
Người mà em gặp hôm nay, thực sự đó không phải anh.
Anh biết khi anh nói những lời này em sẽ thấy rất nực cười và vô lý, cũng có thể nghĩ là anh dám làm không dám nhận, nhưng anh thực sự không có làm chuyện tổn thương em như vậy.
Mạt Mạt, anh xin em, em ra gặp anh được không?
Những lời mà Tả Bân nói còn làm cho Tiểu Ngư phải kinh ngạc đến tròn mắt nữa.
Nó nhìn cửa phòng một lát, rồi lại nhìn lần lượt hai người đàn ông, một người gật đầu khẳng định chắc chắn sự thật này với nó, còn một người vẫn đang sống dở chết dở cầu xin tha thứ.
Lãnh Di Mạt ngồi trong phòng đều nghe rất rõ những lời mà Tả Bân vừa nói với mình.
Đúng là vừa nghe xong thì cô đã bật cười chế giễu ngay, đây là lời giải thích và xin lỗi của hắn sao? Còn nói đó không phải là hắn? Chẳng lẽ cô lại không nhận ra hắn ư? Chính hắn, chính hắn đứng trước mặt cô nói những lời tàn nhẫn kia, còn vứt cô cho mấy tên khốn mặc sức chơi đùa.
Sau đó quay lại như một người vô tội? Gì đây chứ? Chơi trò mất trí nhớ sao? Muốn giả vờ thì cũng nên giả vờ cho giống một chút đi chứ.
- Lão Tả, cậu bình tĩnh trước đi đã.
Bây giờ tinh thần của Mạt Mạt còn chưa ổn định, cậu có cố nói thêm thì cũng không ích gì, ngược lại càng khiến cho tâm trạng con bé tệ hơn nữa.
Cho con bé thêm thời gian đã, sau đó chúng ta cùng nghĩ cách.
Thấy Tả Bân cứ sống chết đứng trước cửa gọi Lãnh Di Mạt một cách vô vọng thì Ryan cũng không nhịn được mà khuyên mấy câu.
Ngay sau đó, lại thêm Hầu Tử đi tới báo cáo nhiệm vụ được giao.
- Lão đại, đã bắt được tên bỏ trốn kia.
Nghe xong điều này thì Tả Bân cũng ngay lập tức khôi phục lại thần trí, đôi mắt vừa tràn ngập tự trách nay lại hóa lạnh khốc, ngoan độc rồi xoay người rời đi vội vàng cùng Hầu Tử rời đi.
Trước khi đi vẫn không quên dặn Tiểu Ngư.
- Nếu cô ấy có chuyện gì lập tức gọi cho tôi.
Tả Bân và Hầu Tử đi rồi, Tiểu Ngư cũng kéo Ryan sang một lối hành lang khác, hỏi anh ta chuyện mà Tả Bân vừa nói.
..
Chiếc Aston Martin màu đen bóng, sạch sẽ dừng lại trước một bãi phế liệu.
Xung quanh đó đều là mấy tên thuộc hạ tây trang chỉnh tề đứng nghiêm chỉnh, vừa thấy ông chủ đi tới liền cung kính cúi chào.
- Lão đại!
Tả Bân từ trên xe bước xuống, đôi giày da sáng bóng chạm mặt đất như hai hình ảnh tương phản, trên người hắn luôn mang theo một loại khí chất vương giả tôn quý, khiến ai cũng phải nể sợ.
Toàn thân một màu đen huyền bí, vừa đến gần đã khiến đối phương e dè, run rẩy như một luồng sát khí đang vây quanh.
Đôi chân thon dài thẳng tắp bước từng bước dứt khoát, kiên định, rất nhanh đã vào đến chỗ cần đến.
Hầu Tử theo sát ngay bên cạnh hắn.
Hai người vào đến nơi, một tên thuộc hạ nhanh chóng đem ra một chiếc ghế cho Tả Bân ngồi xuống.
Chỗ tồi tàn này đúng là chỉ có mấy con chuột cống bị vứt bỏ mới trốn được mà.
Tả Bân vắt chéo hai chân một cách tùy tiện, nhìn xung quanh bãi phế liệu, thuận miệng nói một cách tự nhiên.
- Chọn chỗ trốn cũng rất lý tưởng đấy.
Tao đánh chết mày rồi ném vào đó nghiền nát mày với đống sắt vụn này cũng chẳng khác gì.
Dưới chân hắn chính là một gã đàn ông đã bị thương đến não cũng sắp văng ra rồi, toàn thân đều nhuộm đỏ, cũng bị trói chặt đến không cử động được.
Lúc bỏ trốn, gã đã liên tục cầu cứu nhưng đúng là như Tả Bân nói, sớm đã bị vứt bỏ rồi.
Bây giờ mạng còn không biết sẽ giữ được bao lâu nữa.
- Bọn mày, bọn mày có đánh chết tao cũng vậy thôi.
Tả Bân khom lưng xuống, vươn tay ra kéo tóc của gã đó, ép gã ngẩng cao đầu lên nhìn mình.
Tên đó chưa gì đã bị ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng của hắn dọa cho khiếp sợ, gương mặt hừng hực sát khí đó có thể giết chết gã bất cứ lúc nào.
Nhưng với nguyên tắc của Hồng Bang thì dù có bị kẻ địch bắt được, cái quan trọng không còn là mạng sống của chính mình nữa, mà chính là người nhà đều nằm trong tay của Ngôn Tô.
- Tao cũng không đủ kiên nhẫn đâu.
Hình như mày còn có một con gái đang du học ở Nhật nhỉ? Cũng đáng yêu đấy.
Lời này của Tả Bân vừa dứt thì hắn lại lấy ảnh chụp từ Hầu Tử rồi đưa cho tên đó xem qua thử.
Thái độ của gã liền thay đổi hẳn, đầu tiên là tức giận vì Tả Bân đã dám đụng đến người nhà của mình.
- Mày muốn làm gì hả? Mau thả con gái tao ra!
Tả Bân ném bức ảnh kia xuống dưới chân, nhẹ nhàng giơ chân lên chuẩn bị giẫm xuống.
Đúng là ngay lập tức, tên đó cũng hiểu ngay vấn đề, vừa ôm lấy chân hắn vừa lắp bắp.
- Tao nói, tao nói.
Là lão đại, là lão đại đã đi gặp cô gái đó.
Coi như đã làm rõ được chuyện này, Tả Bân hừ lạnh một tiếng.
Hắn tìm lâu như vậy, thì ra lại gần ngay trước mắt.
Kẻ trực tiếp mạo danh hắn lại chính là Ngôn Tô, mà kẻ đem hết những chuyện này đổ hết lên đầu hắn cũng là ông ta.
Đúng là một đòn rất lớn đấy.
Cứ tưởng đã khai ra thì sẽ được tha mạng, nhưng tên kia còn chưa kịp vui mừng thì Tả Bân lại đứng lên và giẫm vào bàn tay của gã, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết cùng tiếng xương bàn tay bị gãy vụn.
- Mày biết người mày đã đụng vào là ai không? Chính là vợ của tao! Mày dám đụng đến cô ấy thì tao không thể để mày sống được.
Vừa mới dứt lời thì hắn đã rút súng ra, nhưng không trực tiếp cho một phát đạn kết liễu gã ngay mà cứ cố tình bắn trượt mấy lần, sau đó là bắn từng điểm không phải nguy hiểm nhất trên cơ thể để giày vò gã từng chút một, khiến cho gã sống dở chết dở một hồi thì mới cho một phát đạn kết liễu cuối cùng.
Những tên thuộc hạ đứng xung quanh và cả Hầu Tử đều nhìn như một việc rất đỗi quen thuộc, đợi hắn làm xong thì còn đưa khăn cho hắn lau tay.
- Dọn sạch sẽ vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...