Sau khi trở về thủ phủ, Lãnh Di Mạt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đến đi đứng mà cô cũng phải dựa vào Tiểu Ngư thì mới không bị ngã.
Mười năm, mười năm qua, cô đã tin tưởng Tả Bân đến mức không mở mắt ra nhìn thế giới xung quanh.
Lãnh Di Tu từng nói với cô, vì cô chưa từng gặp hay tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài Tả Bân nên cô vẫn tin rằng mình yêu hắn thôi, đến khi cô gặp được một người thích hợp thật sự thì cô sẽ nhận ra từ trước đến giờ thứ tình cảm mà cô dành cho Tả Bân không phải là tình yêu mà cô vẫn luôn tin tưởng, đó có thể là sự gắn bó, là sự ỷ lại, sự phụ thuộc, hay thậm chí là một thói quen từ nhỏ đến lớn.
Cô không cho phép bản thân bước ra khỏi cái thế giới chỉ có Tả Bân kia thì cô sẽ mãi mãi cho rằng nam nhân trên thế gian này đều không thể bằng hắn.
Hôm nay rốt cuộc cô đã hiểu những lời mà cha nói với cô khi đó rồi, hơn nữa cô còn hiểu rất rõ.
Đúng là cô đã bị nhốt trong cái lồng của Tả Bân suốt mười năm, cô không nhìn đến bất kỳ nam nhân nào khác ngoài hắn.
Thế nhưng không phải là cô tự nhốt mình trong cái lồng đó, cũng không phải cô cô không thể gặp gỡ những người khác.
Mà tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Tả Bân, từ năm cô tám tuổi, Tả Bân đã xây cho cô một cái lồng rồi, hắn biến cô thành một con chim hoàng yến đẹp nhất trong chiếc lồng lộng lẫy đến mức cô không hề biết chiếc lồng đó có tồn tại.
Hắn ngăn cản mọi sự tiếp xúc của cô với thế giới rộng lớn bên ngoài kia.
Mà một điều buồn cười nhất chính là cô luôn cho rằng hắn là người đàn ông tốt với cô nhất thế gian này, buồn cười nhất chính là thứ tình cảm mà cô đang nghi ngờ chỉ là sự hạn hẹp sinh ra mới thật sự là yêu.
Tự đặt tay lên cảm nhận xem, thử hỏi bản thân xem, cô có yêu hắn hay không.
Và câu trả lời từ tận đáy lòng lại khiến cô muốn chết đến hàng ngàn lần, mười năm qua cô không hề cố chấp, cũng không phải vì ở trong lồng quá lâu, mà Lãnh Di Mạt cô thật sự yêu người đã lừa gạt cô suốt mười năm.
Đó là yêu đến khắc cốt ghi tâm, đến mức không thể cắt đứt, nó đã sớm mọc rễ và nảy mầm sâu tận trái tim cô, trừ phi cô tự mình cắt đứt sinh mạng này.
- Tiểu Ngư, em nói xem, có phải chỉ cần chị giết ông ta thì lòng chị sẽ thanh thản hơn không?
Trong phòng, chỉ có hai người nên Lãnh Di Mạt cũng không có lí do gì để mà đè nén những cảm xúc muốn giải tỏa ra ngoài nữa, cô cũng biết thuộc hạ của Tả Bân vẫn đứng bên ngoài theo dõi mọi nhất cử nhất động của cô, thế nhưng như vậy thì có sao chứ, bọn họ cứ việc nghe, cũng đâu phải Tả Bân không biết cô luôn muốn giết hắn.
Lãnh Di Mạt ngồi trước gương lớn của bàn trang điểm, mái tóc đen dài xõa xuống sau lưng để Tiểu Ngư giúp cô trải tóc vừa mới sấy khô.
Trông cô cứ như mới trở về từ quỷ môn quan, khắp cổ đến ngực đều lưu đầy những dấu hôn xanh tím khác nhau, chiếc váy ngủ hai dây hoàn toàn không che đậy lại một chút nào.
Sắc mặt nhợt nhạt đó, không một chút sức sống, cô như một bông hoa bồ công anh đang đứng trước ngọn gió lớn, chỉ cần thêm một chút gió nữa thì có thể tan vào khoảng không bất cứ lúc nào.
- Tiểu thư, chị không sao chứ? Nếu như chị thấy khó chịu thì cứ khóc đi.
Tiểu Ngư vẫn duy trì động tác trải tóc cho cô chủ, hai người cùng nhau lớn lên nên tâm tư của Lãnh Di Mạt, nó cũng hiểu được.
Trong lòng nó, cô chính là người nhà, là người chị thân thiết nhất, nhưng đôi khi lại như một đứa em gái cần bảo vệ.
Lớn lên trong Xích Bang, mà người của Xích Bang sao có thể là một người bình thường được chứ, Tiểu Ngư cũng giống những người khác, đều là sát thủ của Xích Bang, chỉ là mối quan hệ của nó với Lãnh gia đặc biệt hơn thôi, nó cũng được coi như con nuôi của Lãnh Di Tu.
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng thân thủ của Tiểu Ngư không hề kém cạnh so với cánh tay đắc lực của Tả Bân là Hầu Tử.
Từ trước đến nay, sát thủ trong Xích Bang phần lớn đều do một tay Tả Bân huấn luyện, cho nên kết quả của cuộc đảo chính này, toàn bộ thuộc hạ của Xích Bang đều đứng về phía Tả Bân cũng khá dễ lí giải rồi.
Còn về Tiểu Ngư, nó lại hoàn toàn được Lãnh Di Tu huấn luyện, trong lòng nó chỉ có một thủ lĩnh duy nhất là Lãnh Di Tu, ông chủ đã không còn nữa, nó phải gánh trọng trách bảo vệ tiểu thư thật chu toàn, thậm chí có phải bỏ mạng.
Không phải nó không biết Lãnh Di Mạt đang muốn giết Tả Bân để trả thù cho Lãnh Di Tu đâu, và nó nhất định sẽ ngăn cản cô.
- Tiểu thư, mong muốn lớn nhất trong cuộc đời này của lão gia chính là cô có thể sống cuộc sống mà cô muốn.
Chị không thể khiến ông ấy ra đi mà không yên lòng được.
Lãnh Di Mạt cũng hiểu ý của Tiểu Ngư khi nói những lời này, khóe mắt cô đã bất giác cay cay, nơi ngực trái lại quặn đau.
Sao cô không biết nỗi lòng cùa cha mình chứ? Và Tiểu Ngư cũng vì lo lắng cô sẽ chết trong tay của Tả Bân, cũng phải thôi, vì sau khi thanh tẩy cả Xích Bang, hắn đã đổi toàn bộ những người hầu trong thủ phủ, tại sao hắn lại còn giữ lại Tiểu Ngư chứ? Với khả năng của Tả Bân thì giết Tiểu Ngư chỉ như bóp chết một con kiến.
Lí do hắn giữ lại Tiểu Ngư cho cô chính là gửi đến cô một câu cảnh cáo, hắn có thể giữ lại Tiểu Ngư thì cũng có thể giết chết nó bất cứ lúc nào, cô đã hoàn toàn bị hắn kiểm soát mà vẫn còn muốn trả thù sao? Chẳng khác nào đang lấy trứng trọi đá.
Nhưng hắn quên mất rằng, khi quả trứng bị luộc chín mà chọi đá sẽ không bị vỡ tan tành nữa.
- Tiểu Ngư, em biết không? Sau khi cha đi, mỗi lần nhìn thấy Tả Bân, chị luôn nghĩ rằng chị đã tự lừa dối chính bản thân suốt mười năm qua.
Nhưng mà, hóa ra không phải, mọi thứ của chị đều là thật, chị yêu ông ta là thật, bị ông ta lợi dụng cũng là thật, bị ông ta diệt tộc cũng là thật.
Nhưng ông ta lại đeo một lớp mặt nạ lâu đến vậy, lâu đến mức chị đã tưởng đó là thật.
Chị hận ông ta, hận những gì ông ta đã làm với chị, với Lãnh gia, với cha và cả Xích Bang.
Nhưng chị càng hận bản thân mình hơn…em nói đi, làm sao chị có thể đối mặt với vong linh của cha đây? Chỉ cần nhắm mắt lại thôi, chị lại nhìn thấy cha đang oán trách chị, trách chị lại yêu kẻ thù giết chính cha ruột của mình.
Cô hận chính mình vẫn nhu nhược như vậy, tại sao vẫn không thể ngừng yêu người đàn ông đã nhuốm máu cả Lãnh gia của cô chứ, tại sao cô vẫn không thể thu lại trái tim của mình.
Nếu như, nếu như cô giết chết Tả Bân thì có phải mọi đau khổ đang dằn vặt cô sẽ biến mất không? Có phải cô có thể ngừng yêu hắn, ngừng hận hắn không? Có phải tất cả rồi sẽ kết thúc hay không?
- Tiểu thư, chị nghe lời em được không? Chị về lại trường đi, đừng ở đây nữa, không ai biết được Tả Bân sẽ làm gì tiếp theo cả.
Trước mắt hai người bọn họ đã như cá mắc cạn rồi, tính mạng lẫn tương lai đều nằm gọn trong tay của Tả Bân, Xích Bang bây giờ là của Tả Bân, hắc đạo cũng sớm là của hắn thôi.
Nếu kết cục của Lãnh Di Mạt cũng giống như cả Lãnh gia thì Tiểu Ngư lúc xuống hoàng tuyền sao dám nhìn Lãnh Di Tu chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...