Chú Đừng Qua Đây!


Lãnh Di Mạt giật bắn người khi nghe xong những lời hết sức ám muội của hắn.

Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt hoảng hồn, lúng túng muốn đẩy hắn ra.

- Lão già, đây là bệnh viện đấy.

Anh tuyệt đối đừng có mà manh động.

Thế nhưng Tả Bân cũng không có ý định bỏ qua cho cô chỉ vì lí do mà cô vừa mới đưa ra.

Môi hắn vẫn kề sát bên tai cô, thở nhẹ một hơi vào tai cô, sau đó vừa hỏi lại vừa thuận thế ngậm lấy vành tai non mịn mà gặm cắn.

- Bệnh viện thì sao? Không phải càng kích thích hửm? Không có lệnh của anh thì không ai dám bước vào đây cả.

Cho nên em không cần phải sợ.

Sao mà hắn cứ bảo không cần sợ thì Lãnh Di Mạt lại càng sợ hơn thế này.

Bị hai tay hắn giữ chặt nên cô cũng không cách nào thoát ra được, chỉ có thể thỉnh thoảng lại rục rịch một chút.

- Lão già, đừng có đùa nữa.

Em, hôm nay em không được khỏe lắm.


Vậy mà Tả Bân cũng không để những lời này lọt vào tai, hắn thừa biết lúc này dù cô có nói gì thì cũng là lí do để trốn tránh mà thôi.

Vừa cắn nhẹ một cái vào cổ của cô, hắn cũng ngay lập tức bế cô lên, chỉ mới vài bước đã đem cô đặt lên giường bệnh của mình.

Sau đó thì toàn thân hắn cũng nằm đè lên người cô, một tay giữ eo nhỏ của cô, tay kia chống bên đầu vai của cô, mặt kề sát trước mặt cô.

Mùi hương từ hơi thở thơm mát này đúng là loại hấp dẫn trí mạng đối với Lãnh Di Mạt, khuôn mặt cô chẳng mấy chốc đã ửng hồng như đang phát sốt, hai tay mềm mại chống trước ngực hắn, làm phòng tuyến cuối cùng.

- Lão già....chú, chú đừng có đùa mà.....
Suỵt!
Cô còn chưa nói được trọn câu thì Tả Bân đã đặt ngón trỏ vào giữa môi của cô, ra hiệu cho cô im lặng.
Nhìn thật kỹ gương mặt đẹp đến thần hồn điên đảo kia, từ đôi mắt phượng sắc lạnh, cặp chân mày đen rậm đầy sức hút, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím nhẹ còn câu lên một nụ cười tà, trái tim của Lãnh Di Mạt không nén được mà đập nhanh liên hồi, mặt cũng nóng bừng như lửa đốt.
Tả Bân nhẹ nhàng vuốt mặt cô, vén tóc của cô ra sau tai, lại di chuyển dọc xuống theo thân thể cô, cứ chạm vào một chỗ thì lại hỏi.

- Không phải em vừa nói không khỏe sao? Là chỗ nào không khỏe đây? Chỗ này…hay là chỗ này? Không phải à….vậy là chỗ này hửm?
Mỗi lần hắn chậm rãi hỏi như vậy thì trái tim của Lãnh Di Mạt gần như muốn nổ tung, cảm giác toàn thân đều ngứa ngáy và nóng ran vì mỗi vị trí hắn cố tình chạm vào đều theo trí nhớ của mình về điểm nhạy cảm trên thân thể cô.

- Lão già…đừng đùa nữa mà….em, em khó chịu….
Biết thời cơ đã đến, Tả Bân mới từ từ cúi đầu xuống, nghiêng một góc chuẩn bị hôn xuống môi của cô.
Nhưng ngay đúng lúc này thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, hình như bên ngoài đều biết trong này hai người bọn họ đang làm gì.

Nhận ra điều này, Lãnh Di Mạt xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống thôi.


- Lão đại, có chuyện lớn rồi.

Giọng của Hầu Tử có chút khác thường, hình như là vì biết mình đã quấy rầy chuyện riêng tư của ông chủ, lại còn đang nghĩ đến chuyện gấp phải báo cáo kia.

Cậu ta cũng không có quyền lựa chọn mà.
Còn Tả Bân khi nghe thấy tiếng của Hầu Tử thì đã tức đến muốn cho cậu ta một đá ngay.

Hắn không thèm quan tâm và quát một tiếng.

- Chuyện gì đợi lát nữa rồi nói.

Nhưng người bên ngoài lại không hề có ý định như vậy, cũng là tình thế ép buộc nên dù có phải nghe chửi sau đó thì vẫn phải nói cho hết đã.

- Lão đại, nhưng đây là chuyện quan trọng thật.

Ngôn Tô, Ngôn Tô đã về Thượng Hải và triệu tập cuộc họp các thủ lĩnh rồi.

Khi nghe đến đây thì Tả Bân đúng là không thể không quan tâm nữa.

Hắn lập tức ngồi dậy để bước xuống giường.
Nhìn hắn rời đi ngay như vậy, Lãnh Di Mạt phải nói là cảm tạ trời đất, nếu hôm nay hắn thật sự muốn cô ở đây thì bên ngoài sẽ nghe hết những âm thanh xấu hổ kia mất.

- Vậy, lão già, em ra ngoài trước nhé?

Ba chân bốn cẵng mà tháo chạy, cô sợ hắn sẽ lại đổi ý bắt cô lại nữa.

- Tiểu thư!
Lúc cô chạy ra ngoài thì cũng vô tình chạm mặt với Hầu Tử đang chuẩn bị đi vào, theo phản xạ mà đưa tay che vùng cổ vừa mới bị để lại dấu.

Cô xấu hổ chạy chối chết.

- Lão đại!
Hầu Tử vừa đi vào phòng thì cẩn thận đóng cửa lại, vừa nãy nhìn thấy hành động kỳ lạ của Lãnh Di Mạt nên bây giờ cậu ta cũng có chút khó xử, kẻ nào có mắt nhìn vào rồi nghĩ một chút cũng biết hai người đã làm gì trong phòng.
Tả Bân ngồi xuống sofa, hia chân bắt chéo rất thong thả, ngón tay lại xoay xoay chiếc nhẫn qua lại như thú tiêu khiển quen thuộc, cất giọng nhàn nhạt hỏi ngay chuyện mà cậu ta vừa báo cáo.

- Chuyện này là thế nào? Sao ông ta lại đột nhiên trở về Thượng Hải?
Hầu Tử đứng nghiêm trang, thận trọng báo cáo lại mọi việc đã điều tra xong với hắn.

- Lão đại, lần này Ngôn Tô triệu tập cuộc họp các thủ lĩnh chính là muốn tuyên bố với cả giới hắc đạo ngài chính là hung thủ giết Lãnh Di Tu để cướp vị trí lão đại Xích Bang.

Tả Bân vừa nghe xong thì động tác xoay chiếc nhẫn bạc cũng khựng lại mất mấy giây, sau đó lại nhếch môi cười nhạt, còn ngã lưng ra sau ghế, đổi lại chân bắt chéo, ung dung cợt nhả.

- Lão già này cũng nhanh thật đấy.

Trò ngư ông đắc lợi này chắc là ông ta đã chơi đến nghiện rồi.

Hầu Tử cứ do dự nãy giờ, hình như là có chuyện muốn nói nhưng cứ nghĩ đi nghĩ lại thì không biết phải nói thế nào.

Vậy mà Tả Bân vẫn nhìn ra điều này nên mới hỏi thẳng.

- Có chuyện gì thì nói đi.


Nghe vậy thì cậu ta cũng không còn lí do gì để trốn tránh nữa, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

- Lão đại, Ngôn Tô đã tự hô hào ngài chính là kẻ đã giết Lãnh Di Tu.

Chẳng lẽ ngài vẫn không có ý định chứng minh sự trong sạch trong chuyện này sao? Nếu như cả giới hắc đạo đều bàn tán việc ngài làm với Lãnh gia thì tiểu thư sẽ nghĩ thế nào? Ngài muốn để tiểu thư mãi mãi tin rằng người đã giết cha của cô ấy là ngài sao? Cho dù bây giờ tiểu thư không còn ám ảnh chuyện này như trước nhưng đợi đến khi các tổ chức đều bàn tán về chuyện này thì tiểu thư có thể không nghĩ sao? Hơn nữa, thuộc hạ vẫn không hiểu tại sao ngài lại phải nhận tội trạng này thay cho Ngôn Tô chứ? Đúng là không đáng mà.

Những lời mà Hầu Tử đang nói cũng là vấn đề mà Tả Bân đã suy nghĩ đến ngay sau khi vừa nghe được báo cáo việc tốt của Ngôn Tô đang làm.

Đúng là hắn không nên thay Ngôn Tô chịu tiếng oan này, trong khi lại còn biết rõ ông ta mới chính là người đã thừa cơ hội giết Lãnh Di Tu.

Một khi Ngôn Tô đem tội danh này đổ lên đầu hắn và công cáo cả hắc đạo thì chắc chắn là một đòn tâm lí rất lớn đối với Lãnh Di Mạt, quan hệ của hắn với cô vừa tốt lên cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng hắn không thể nói với cô sự thật được, cũng không thể giải oan ngay lúc này.

Nếu Ngôn Tô phát hiện Lãnh Di Mạt cũng biết sự thật về cái chết của cha cô thì chắc chắn ông ta sẽ không tha cho cô.

Nếu hắn nói với cô sự thật thì với tính cách của cô thì cô nhất định sẽ đánh trống gõ chiêng kêu oan cho hắn và chỉ ra tên của Ngôn Tô, còn có thể là sẽ tự mình đi tìm Ngôn Tô để trả thù, như vậy không chỉ đang đẩy cô vào nguy hiểm trước Ngôn Tô mà còn có thể bị những tên thủ lĩnh khác nhắm đến.

Chỉ khi cả giới hắc đạo đều còn cho rằng hắn là kẻ đã giết Lãnh Di Tu thì những tên đó sẽ còn nghĩ cô có giá trị lợi dụng để chúng lôi kéo, bằng không sẽ đều cho rằng cô là một con mồi cùng hắn bị mắc kẹt trong cái lưới mà Ngôn Tô đã giăng ra.

Cho nên để bảo vệ cô an toàn thì dù cô có ghét bỏ hắn đi nữa, có oán hận hắn, có tiếp tục hiểu lầm hắn đi nữa thì cũng không sao.

- Vậy cậu nên nói xem, tôi phải nói với cô ấy là tôi không giết Lãnh Di Tu hay nói với cô ấy Ngôn Tô chính là kẻ đã giết Lãnh Di Tu?
Hắn có thể nói với cô hắn không phải người đã giết Lãnh Di Tu mà không cho cô biết hung thủ thật, bởi vì như vậy ai nghe qua cũng giống như một lời biện minh vô căn cứ hay là một câu chối bỏ trách nhiệm.

Nhưng hắn càng không thể nói với cô Ngôn Tô là kẻ đã giết Lãnh Di Tu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui