Hắn nói như vậy, Lãnh Di Mạt hoàn toàn có thể hiểu ra được ý tứ trong đó.
Trong đầu cô lại tái hiện rất rõ từng chút một hình ảnh của đêm hôm đó, cảm giác lần đầu tiên trải qua chuyện gần gũi xác thịt, trao cho hắn sự trong trắng của người con gái, cho dù là một hơi thở của hai người cô cũng còn nhớ rất rõ, và cô cũng nhớ rất rõ người đàn ông mà cô yêu hơn cả bản thân đã tháo bỏ lớp mặt nạ đeo suốt mười tám năm xuống như thế nào.
Càng nhớ đến thì nỗi hận của cô đối với hắn càng tăng dần, khóe mắt và chóp mũi thì cứ cay cay, sắp bật khóc đến nơi…
- Ưmmm….đừng mà…đau…aaa…
Tả Bân bất chợt lại dừng lại khi cô vừa mới kêu một tiếng, hắn nhìn thẳng vào mặt cô, vô cùng nhẫn nại đưa ra cảnh cáo.
Đồng thời cũng dừng mọi động tác lại, tay hắn chống trên giường, cho cô chút không gian nhỏ để điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, mà dục vọng trong đáy mắt của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cũng không có gì là lạ khi vừa tức thì còn gần cô như vậy, hắn cũng chỉ là một người đàn ông sinh lý bình thường thôi.
Điều khiến hắn phải tự hỏi chính mình là tại sao hắn lại có thể khống chế được dục vọng nguyên thủy nhất khi đã thức tỉnh đến cực hạn, chỉ vì cô kêu đau sao? Đây là loại cảm xúc gì chứ? Hắn mềm lòng? Nếu đúng là vậy thì không phải rất nực cười ư? Thế nhưng không phải hắn đã nhẫn nhịn suốt mấy năm đó sao? Lí do quá gượng ép đi, hắn đã lấy được lần đầu tiên của cô rồi, có lí do gì để phải tự ép mình tiết chế như như kia nữa chứ?
Một mớ suy nghĩ hỗn loạn chẳng mấy chốc đã bị hắn lắc đầu đánh tan hết, thay vào đó là thái độ lạnh lùng xa cách, giọng trầm ấm vang bên tai của Lãnh Di Mạt.
- Cháu không tự xuống thì chú sẽ bế cháu xuống.
Đến lúc đó thì ngay cả tro cốt của Lãnh Di Tu, cháu cũng đừng hòng nhìn thấy nữa.
Lời cảnh cáo đã quá rõ ràng, và cũng rất rõ ràng là Lãnh Di Mạt không có cơ hội được phản kháng.
Nếu hắn đã nói được như vậy rồi thì cũng có nghĩa là hắn vẫn đang giữ lời hứa với cô, chỉ cần cô nghe theo ý muốn của hắn thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì khác.
- Tôi tự đi được.
……
Đêm đó, Lãnh Di Mạt thật sự không thể nhớ nổi là cô đã đi đâu và làm gì nữa.
Cô được phát hiện ngất trong thư phòng của Lãnh Di Tu, chính Tả Bân đã đích thân bế cô về phòng, cũng chính hắn thay đồ ngủ cho cô.
Qua ngày hôm sau thì cô có triệu chứng bị sốt, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng hơn khi cô rơi vào hôn mê suốt ba ngày liền.
Trong ba ngày đó, Tả Bân luôn túc trực bên cạnh giường của cô, có lẽ bản thân hắn cũng không ngờ mình lại hành động như vậy, càng không biết phải lí giải thế nào mới đúng, hắn chỉ biết khi thấy cô nằm bất động trên giường như vậy thì trong lòng hắn có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cách giải thích gượng gạo nhất chắc là vì hắn đã tự tay chăm sóc cô đến lúc cô trưởng thành mà, cho nên hắn khó chịu khi cô đổ bệnh cũng có thể hiểu được.
Việc Tả Bân chăm sóc Lãnh Di Mạt trong mắt của những thuộc hạ Xích Bang không còn gì là lạ nữa, nhưng sau khi sóng gió Xích Bang nổi lên, liệu không có gì thay đổi sao?
- Đây đều là những món mà cháu thích ăn nhất, chú đã đặc biệt dặn đầu bếp làm cho cháu.
Mau nếm thử đi.
Trên bàn ăn lớn, Tả Bân ngồi ở ghế chủ tiệc, còn Lãnh Di Mạt ngồi bên tay trái của hắn, trong khi hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh và thong thả thưởng thức một bữa cơm thì Lãnh Di Mạt đến việc cầm đũa cũng chẳng buồn làm, cô ngồi đó như một bức tượng chỉ vì có người muốn đặt cô ở đây thôi.
Liếc nhìn từng món ăn trên bàn, đúng là tất cả đều là những món cô thích ăn nhất, thật không ngờ Tả Bân hắn vẫn còn tâm tư đối với khẩu vị của cô như vậy.
Nghĩ đến đây, khóe mắt của cô lại bắt đầu cay cay, đáy lòng nguội lạnh đau thắt từng cơn, ép cô không cách nào hít thở được.
Cuối cùng vẫn là bật cười một cách thương tâm, nhẹ nhàng đến không còn chút cảm xúc.
- Bây giờ tôi không thích những món này nữa.
- Sao nào? Khẩu vị lại thay đổi nhanh vậy?
Tả Bân nhìn cô vẫn là ánh mắt hứng thú như cũ, vừa mới điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Quan hệ của hai người bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, không còn như trước kia vô cùng hòa thuận và vui vẻ.
À không, không phải là thay đổi mà nó chỉ ở đúng vị trí và bản chất đúng nhất thôi, mối quan hệ của hai người ngay từ mười tám năm trước đã đính sẵn sẽ như hôm nay, chứ không phải giấc mộng đẹp đẽ suốt mười tám năm qua của cô công chú ngây thơ.
Hơn nữa, so với trước đây thì Tả Bân lại càng thấy hứng thú với Lãnh Di Mạt của hiện tại hơn, như vậy mới càng kích thích hơn.
- Một người còn có thể thay đổi trong một đêm thì khẩu vị sao có thể không thay đổi được?
Lãnh Di Mạt không chút sợ sệt nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, bên ngoài cô cố tỏ ra thật kiên cường với bộ dạng giương cung bạt kiếm thế nào thì càng phải che giấu kỹ hơn sự sợ hãi bên trong, hai tay của cô giấu bên dưới khăn bàn đang lạnh run phải bấu chặt vào hai bên đùi mới giữ được dáng vẻ bình tĩnh đang đối đầu trực diện với gã đàn ông.
Câu trả lời của cô không biết vì lí do gì mà lại khiến cho Tả Bân bật cười, hắn nhướn nhẹ cặp chân mày, nụ cười bên khóe môi mang theo một thứ dụ ý rất khó dò.
Động tác cầm đũa gắp thức ăn của hắn vừa tao nhã vừa toát lên phong thái quyền uy.
- Nếu cháu đã không muốn ăn nữa thì cũng không cần giữ lại những phế vật này nữa.
Nếu là trước đây mà nghe hắn nói lời này thì Lãnh Di Mạt sẽ lập tức hiểu là hắn đang dỗ dành cô và hình phạt mà hắn nói đối với đầu bếp cũng chỉ là đuổi việc hoặc thay đổi địa điểm làm việc của bọn họ.
Nhưng sau khi cục diện thay đổi, cô đã hiểu ý của hắn không còn là dỗ dành cô như trước nữa, sẽ càng không phải xử lý nhẹ nhàng như vậy.
- Ông lại muốn làm gì hả?
Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng cô, đánh vào từng sợi dây thần kinh trong đại não, cô nhìn hắn càng thêm cảnh giác, thầm cầu nguyện đó chỉ là suy đoán vô căn cứ của mình thôi.
Tả Bân đưa miếng thịt đã gắp lên tới miệng của Lãnh Di Mạt, dáng vẻ vẫn nhàn nhã như cũ, nụ cười trên môi vẫn duy trì, thậm chí là đậm hơn nữa.
Pằng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...