Phùng Ly Ly từ ngoài cổng đi vào cô nàng nheo mắt nhìn một lượt khắp sảnh, tìm chỗ của cô bạn Vân Đường.
Hai bóng dáng quen thuộc thu vào trong tầm mắt cô, cô vui vẻ mỉm cười đi tới chỗ hai người.
Đột nhiên cô nàng trợn mắt hoảng lên, cô nàng thấy người phụ nữ bên cạnh Vân Đường đang rút con dao tự trong túi xách ra.
" Đường Đường cẩn thận!!! "
Cô hét to để phía cô nghe thấy được, Vân Đường nghe qua tai phản ứng rất nhanh, cô nhanh chóng đứng dậy tránh được nhát dao.
Trương Khâm Từ ý thức được mình bị phát hiện cô ta làm liều, ánh mắt cô ta lóe lên một ý định hay ho, quay người chạy về hướng Ly Ly muốn dùng cô nàng để mình thoát thân an toàn.
Phùng Ly Ly phản ứng lại thì đã bị Trương Khâm Từ dùng dao dí ngay eo rồi, cô ta đứng phía sau cô nàng ánh mắt hiện lên sự hấp tấp tức giận, vì cô nàng mà bể kế hoạch của cô ta.
Ba người bên phía cô lo lắng nhìn về hướng hai người bọn họ, Vân Đường đưa tay ra muốn khuyên nhủ Trương Khâm Từ lại, cô không muốn Ly Ly bị tổn thương.
" Trương Khâm Từ cô thả Ly Ly ra, đừng làm bậy, không muốn đi tù thì dừng tay lại. "
" Các người đứng im ở đó không được lại gần đây, chỉ cần các người thả tôi đi tôi sẽ không làm hại cô ta. "
Vân Đường không suy nghĩ gì vội vàng gật đầu đồng ý, an toàn của Ly Ly là trên hết cô không muốn có thêm ai nữa vì cô mà bị tổn thương đâu.
" Được! Được! Tôi đồng ý cô thả Ly Ly ra, tôi đảm bảo không truy cứu chuyện hôm nay. "
Hoàng Cẩn Đình và Trần Tư Hào hai bên âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
" Gọi cho tôi một chiếc taxi, tôi sẽ thả cô ta ra khi mình an toàn lên xe. "
Vân Đường gật đầu đồng ý cô nhìn anh, Cẩn Đình lấy điện thoại ra gọi taxi một lúc sau xe taxi tới anh thông báo cho cô ta biết.
Trương Khâm Từ dè dặt nhìn ba người từ từ khống chế Ly Ly đi ra chỗ chiếc xe taxi đợi sẵn.
Trương Khâm Từ cũng giữ lời, lúc lên xe ngồi Ly Ly được thả ra, Vân Đường chạy tới ôm lấy cô bạn thân cô lo muốn khóc luôn may là Ly Ly không bị gì.
" Mình không sao mà, Đường Đường không khóc nhé! "
Ly Ly nhẹ giọng vỗ về cô bạn nhưng ánh mắt lại nhìn sang phía Trần Tư Hào.
Trần Tư Hào lúc này mới thở phào an tâm, vừa nãy khi Ly Ly bị người phụ nữ kia uy hiếp anh ta đã biết cảm giác sợ hãi là như thế nào, lúc đó anh ta đã rất cố gắng bình tĩnh cảm xúc bản thân để không hành động khinh xuất.
Âm thanh loa vang lên, là thông báo chuyến bay chuẩn bị bắt đầu, hai người con gái buông tay nhau ra, Vân Đường không nỡ nhìn ba người.
" Tới giờ bay rồi, mình vào đây "
" Ừm cậu vào đi, mấy hôm nữa mình sẽ qua tìm cậu. "
Cô gật đầu rồi quay sang nhìn anh, Hoàng Cẩn Đình dịu dàng nhìn cô nở nụ cười.
Đường Đường mím chặt môi đôi mắt hiện lên sự không nỡ, cô dang rộng hai tay ra muốn anh ôm mình.
Anh ôm chặt cô yêu thương mà hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.
" Nhớ phải gọi về cho anh, không được đi lâu quá, nếu không anh sẽ tự sang tìm em đấy. "
" Ừm! Anh ở lại nhớ chú ý sức khỏe, chờ khi em về chúng ta sẽ kết hôn nhé. "
" Được! "
…----------------…
Trụ sở chính của Hoàng Phù
Nơi đây nằm ở ngoại thành, khu nhà bình thường này lại là nơi Hoàng Phù hoạt động, bề ngoài của nó chỉ giống như một khu nhà bình thường thôi, nhưng bên trong lại đầy đủ phòng tập thể hình, hầm giam giữ, phòng tra tấn, phòng làm việc, phòng nghỉ ngơi…
" Anh về rồi, Đặng Đại ca và Diệp Đại Ca đã chờ anh được mười phút rồi. "
Trần Kinh Văn thấy nhóm người anh đã về, liền tiến lên nói.
Hoàng Cẩn Đình không nói gì mà cùng Lê Đức Huy đi vào trong một căn phòng, vào trong khung cảnh căn phòng lộ rõ, căn phòng này được thiết kế theo kiểu cổ điển.
Ở giữa có một cái bàn tròn lớn được phủ khăn màu cam hoạ tiết.
Đặng Tần Nhiên và Diệp Nghị đã ngồi đợi sẵn, đứng bên cạnh họ là Triệu Kỷ và Long Tây.
Hoàng Cẩn Đình ngồi xuống, Trần Kinh Văn bưng cho anh một ly trà.
" Trễ mười phút "
Giọng nói trầm thấp của Đặng Tần Nhiên vang lên, Hoàng Cẩn Đình thở ra một hơi nở ra nụ cười bất lực.
" Khiến hai người phải chờ rồi, thôi tôi lấy trà thay rượu tạ lỗi vậy. "
anh uống ực một hơi hết ly trà đắng, Diệp Nghị lia mắt quan sát một lượt anh rồi lên tiếng nói.
" Sao chỉ mới mấy ngày không gặp, chú mày lại thành bộ dạng như ăn mày này? "
Hoàng Cẩn Đình cười trừ: " Xảy ra một chút chuyện cá nhân không tiện nói ha ha "
" Mà hôm nay hai người tới đây tìm tôi có việc gì quan trọng à? "
" Vợ tôi mất tích rồi! "
Câu nói này của Đặng Tần Nhiên cất lên, bầu không khí xung quanh như bị đóng băng, bốn con người chưa biết gì lúc này mới giật mình tròn mắt đổ dồn về phía Đặng Tần Nhiên.
Hoàng Cẩn Đình nheo mắt đánh lái với Diệp Nghị.
* Chú mày nghe đúng chứ! Lão Đặng nói vợ của lão bị mất tích! *
* Nghe hai tai luôn, má ơi lão sát thủ này có vợ khi nào vậy??? *
" Tôi cần các chú giúp tôi tìm em ấy, một mình bên Phong Đông không tìm nhanh được. Tìm chậm một giờ em ấy sẽ chịu khổ một giờ, tôi không chịu được. "
Mặc dù vẻ mặt của Đặng Tần Nhiên vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói run nhẹ lo lắng lại không thể giấu được.
Diệp Nghị và Hoàng Cẩn Đình nhận ra, Lão Đặng thực sự động tâm rồi, Hoàng Cẩn Đình hiểu rõ tâm trạng của Đặng Tần Nhiên lúc này, anh cũng từng trải qua sao không hiểu chứ.
" Được anh yên tâm bọn em sẽ cho người tìm kiếm chị dâu giúp anh " Hoàng Cẩn Đình nói
" Ừm, Lão Đình nói đúng yên tâm đi bọn này sẽ cùng tìm chị dâu giúp anh. " Diệp Nghị nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...