Sáng hôm sau, khi kết thúc thời gian bị phạt, Bạch Vũ Hàm đứng lên rồi đỡ Lục Huệ Trân đứng theo.
Không nói gì, Bạch Vũ Hàm hơi khom người, lấy tay phủi tuyết còn đọng trên trang phục của Lục Huệ Trân.
Lục Huệ Trân mỉm cười nhìn người đang vì mình mà cúi đầu, sự lạnh lẽo của tuyết trời lúc này đã không thể tác động được đến nàng.
Bạch Vũ Hàm sau khi phủi tuyết cho Lục Huệ Trân xong thì đứng thẳng người lại, nhìn nàng mỉm cười "Có cái này muốn tặng ngươi"
"Gì đó ?"
Bạch Vũ Hàm cười ngày càng tươi, ném thẳng nắm tuyết trong tay vào người Lục Huệ Trân, sau đó nhanh chân chạy đi.
Vốn đang chuẩn bị tâm lý nhận quà lại ăn ngay một đóng đá lạnh, Lục Huệ Trân lập tức tức giận mà chạy theo Bạch Vũ Hàm "Bạch Vũ Hàm, ngươi đứng lại"
Nàng vừa đuổi theo vừa cúi xuống bóc một nắm tuyết quăng về phía Bạch Vũ Hàm.
"Haha đùa tí, đừng ném ta mà", tuy miệng nói vậy nhưng tay Bạch Vũ Hàm vẫn cùng Lục Huệ Trân chơi ném tuyết nhau.
Trong một góc cung yên ắng, nay vì sự hiện diện của Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân mà không khí đã trở nên nhộn nhịp.
Cũng cùng một góc sân ở đối diện, Cao Ngọc Tuyền đứng yên nhìn Bạch Vũ Hàm và Lục Huệ Trân chơi đùa phía trước.
Tay nắm chặt vạt áo, sau đó rời đi.
Những ngày sau đó, Bạch Vũ Hàm thường xuyên biến mất một cách kì lạ.
Chỉ có nàng tự tìm đến mọi người chứ không một ai có thể tìm được nàng.
Buổi sáng, khi Bạch Vũ Hàm đang tận hưởng bánh ngọt ở một tửu lâu gần kinh thành thì Mặc Ân bất ngờ chạy vào
"Điện hạ, quận chúa bị ám hại"
Nghe tin Lục Huệ Trân bị ngã cầu thang trong hoàng cung, Bạch Vũ Hàm khẩn trương chạy tới hoàng cung gây sự chú ý của mọi người vì chưa từng có ai thấy được vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Vũ Hàm như hôm nay.
Vừa chạy đến nơi, Bạch Vũ Hàm liền thấy Lục Huệ Trân còn có Lục Đàm, Cao Khiết Bình, Cao Doanh Tâm, Bạch Vũ Ngọc và Cao Ngọc Tuyền đều đang ở đây.
Tuy nhiên, Bạch Vũ Hàm liền mặc kệ tất cả, đi tới ôm chặt Lục Huệ Trân "Nàng có sao không ?"
Tới đây, Lục Huệ Trân bật cười trong lòng Bạch Vũ Hàm vì biết Bạch Vũ Hàm thật sự lo lắng cho nàng "Không ngờ điện hạ cũng có bộ dáng này nha"
Nghe lời châm chọc, Bạch Vũ Hàm liền buông Lục Huệ Trân ra, lúc này mới thấy Lục Huệ Trân hoàn toàn bình an "Ngươi ..."
Lục Huệ Trân nghênh mặt "Ta làm sao ?"
"Chẳng phải ngươi bị ngã thang sao ?"
Lục Huệ Trân mỉm cười, nhéo má Bạch Vũ Hàm "Người ngã thang thì có nhưng không phải ta.
Xem ngươi sốt ruột như vậy thật đáng yêu nha"
Cao Ngọc Tuyền nhìn cảnh thâm tình trước mắt, khẽ cười buồn rồi rời đi, chuyện ở đây giao lại cho Xuân Cát thay mặt nàng xử lý.
Bạch Vũ Hàm đẩy tay Lục Huệ Trân ra "Ngươi có biết ta chạy muốn chết tới đây không hả ?"
Lục Huệ Trân cười càng hạnh phúc hơn, trong mắt từ nãy giờ chỉ có mỗi Bạch Vũ Hàm "Ta biết ngươi quan tâm ta mà"
Bạch Vũ Hàm không thèm để ý tới Lục Huệ Trân, nhìn sang những người bên cạnh "Rốt cuộc là chuyện gì ?"
Bạch Vũ Ngọc lên tiếng "Tên thái giám kia muốn ám sát quận chúa, cũng may khi nãy người đi con đường này là một cung nữ khác"
Lục Huệ Trân vốn để quên đồ nên quay lại tìm, nhờ vậy mới không đi đến đây mà là một cung nữ xấu số khác đi ngang qua.
Còn Bạch Vũ Ngọc tản bộ cùng Cao Doanh Tâm, vô tình nghe được hai tên thái giám nói chuyện với nhau nên mới biết ai là hung thủ bày trò.
Bạch Vũ Hàm nhìn tên thái giám đang quỳ gập người dưới đất "Ngươi vì sao muốn hại quận chúa ?"
"Nô tài chỉ muốn thái hậu nương nương vui vẻ, nô tài biết lỗi xin vương gia, quận chúa tha mạng", tên thái giám thành khẩn cầu xin.
Xuân Cát cũng đã biết nguyên nhân, liền đứng trước mặt Bạch Vũ Hàm xin tội cho hắn "Điện hạ, để ta dẫn hắn về sẽ giáo huấn hắn, dù sao hắn cũng là người của Y Thọ cung"
Bạch Vũ Hàm nhìn vào mắt của Xuân Cát, lời lẽ của nàng còn có một hàm ý khác, ý nói có nhiều chuyện nếu truy ra làm rõ thì sẽ có nhiều hệ luỵ bị kéo theo.
Bạch Vũ Hàm đương nhiên biết tên thái giám này vì sao làm như vậy, hắn vốn muốn thay Cao Ngọc Tuyền dẹp đi cái gai trong mắt bởi vì nếu Lục Huệ Trân ở đây thì Bạch Vũ Hàm sẽ quan tâm nàng.
Cao Ngọc Tuyền sẽ không vui "Đi đi"
"Đa tạ điện hạ", Xuân Cát khẽ khom người.
Chuyện ngày hôm nay, những người ngoài cuộc đều không rõ vấn đề nhưng người trong cuộc đều đã thấu đáo.
Lục Đàm thật sự không đồng tình với cách xử lý của Bạch Vũ Hàm, nàng thà uỷ khuất muội muội hắn cũng không nỡ làm mất mặt Cao Ngọc Tuyền.
Tuy tức giận nhưng nếu chuyện này làm lớn lên, Lục Huệ Trân cũng sẽ không vui vẻ gì, lần này hắn đành vì tiểu muội mà không chấp nhất với hành động của Bạch Vũ Hàm.
Bạch Vũ Hàm đưa Lục Huệ Trân về phủ thái sư, trên đường đi, Bạch Vũ Hàm chỉ biết im lặng.
Lục Huệ Trân đương nhiên hiểu Bạch Vũ Hàm đang nghĩ gì, chỉ cầm lấy tay nàng "Chuyện này hôm nay nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy"
Bạch Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Lục Huệ Trân "Ngươi không trách ta vì không lấy lại công bằng cho ngươi sao ?"
Lục Huệ Trân lắc đầu, mỉm cười đáp "Ngày hôm nay nếu ngươi bình thản vào cung, ta sẽ trách ngươi, giận ngươi.
Nhưng thấy ngươi với dáng vẻ lúc đó, ta biết ngươi không phải không muốn trừng trị hắn, mà nếu xử tội thì phải nói ra lý do chính đáng để buộc tội hắn.
Ta biết lý do này vạn lần không thể nói ra"
Bởi vì ai cũng hiểu rõ nếu sự việc này được mọi người biết đến, không chỉ Cao Ngọc Tuyền mà ngay cả Bạch Vũ Hàm cũng bị thiên hạ chỉ trích, vương triều cũng khó mà yên ổn vì hai người đứng đầu thiên hạ đều trở thành vết nhơ của triều đại.
Sẽ không người nào tin tưởng, tôn trọng họ nữa.
Bạch Vũ Hàm nhất thời không biết làm sao, kéo Lục Huệ Trân ôm vào lòng "Xin lỗi, lần nào cũng để ngươi phải chịu uỷ khuất"
Lục Huệ Trân mỉm cười, nói bên tai Bạch Vũ Hàm "Bạch Ngọc, hôn ta"
Bạch Vũ Hàm vẫn ngồi yên ôm Lục Huệ Trân, một lúc sau mới buông nàng ra ..
hôn lên mí mắt của nàng.
Đêm đó, Bạch Vũ Hàm theo đường cũ mà tìm đến Y Thọ cung.
Cao Ngọc Tuyền vốn đang cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy Bạch Vũ Hàm.
Tâm trạng lập tức có phần mất hứng.
Bạch Vũ Hàm dựa lưng vào tường, nhìn Cao Ngọc Tuyền "Sao vậy ? Chán ghét ta lắm sao ?"
Cao Ngọc Tuyền cười như không cười, đi lại ngồi xuống giường "Ai gia phải ngủ, mời vương gia đi cho"
Bạch Vũ Hàm cực kì khó chịu với thái độ dửng dưng của Cao Ngọc Tuyền, đi đến đè nàng xuống giường, áp chế hai tay nàng không để nàng cựa quậy.
Cao Ngọc Tuyền biết đã chọc giận Bạch Vũ Hàm, chỉ có thể làm căng lại với nàng "Ngươi ...!to gan ...!mau buông tay"
Bạch Vũ Hàm không nhẫn không nghe, còn siết chặt cổ tay của Cao Ngọc Tuyền hơn "Thái hậu, người từ khi nào lại muốn ngang nhiên sát hại người khác như vậy ? Giang sơn này đã là của ngươi, còn chưa đủ hay sao ?"
Trong hoàng cung này, nơi đâu cũng là tai mặt của Cao Ngọc Tuyền.
Làm sao xảy ra chuyện có người âm thầm sát hại hoàng thân.
Trừ khi được Cao Ngọc Tuyền cho phép, nếu không sẽ không một ai dám cư nhiên làm bậy.
Tới đây, Cao Ngọc Tuyền biết Bạch Vũ Hàm đã rõ mọi chuyện, liền cười khẩy "Thành vương, không ngờ lại có ngày ngươi vì nữ nhân khác mà tức giận với ai gia"
Lời nói làm Bạch Vũ Hàm có chút khựng lại, nàng thật sự vì Lục Huệ Trân mà tổn thương Cao Ngọc Tuyền.
Tới đây, Bạch Vũ Hàm liền nới lỏng tay ra, kéo Cao Ngọc Tuyền ôm vào lòng "Xin lỗi, ta không nên như vậy với nàng"
Tức giận không thể một lúc liền nguôi, Cao Ngọc Tuyền hiện tại chỉ muốn Bạch Vũ Hàm lựa chọn "Bạch Vũ Hàm, một là ngươi rời xa Lục Huệ Trân, hai là đừng bao giờ đến tìm ta"
Nghe ra ý của Cao Ngọc Tuyền, Bạch Vũ Hàm liền ôm hy vọng "Tuyền nhi, để Lục Đàm và Cao Khiết Bình hổ trợ Bạch Vũ Đình.
Còn chúng ta rời xa hoàng cung, sống những ngày tháng an nhiên nhất, được không ?"
Cao Ngọc Tuyền vì một phút yếu lòng mà nói lời không nên nói, hiện tại đang rất hối hận khi để Bạch Vũ Hàm nhìn ra tâm tư "Không thể"
Vừa được trao ấm áp, nay lại chính người đó tạt cho một gáo nước lạnh.
Bạch Vũ Hàm buông Cao Ngọc Tuyền ra "Nếu nàng đã chọn con đường này, vì sao còn muốn ta lựa chọn ?"
Cao Ngọc Tuyền thở dài, chủ động ôm lại Bạch Vũ Hàm "Vũ Hàm, ta là một tình nhân thất bại, hiện tại nếu ngay cả hài tử của mình mà ta cũng từ bỏ.
Thử hỏi Đình nhi sẽ như thế nào tha thứ cho ta ? Ngươi thì khác, ngươi luôn là người hiểu ta, luôn cho ta những thứ ta cần, vì sao lần này không thể hiểu cho ta thêm một lần ?"
Bạch Vũ Hàm ôm chặt người trong lòng "Được, nhưng nàng hãy gả cho ta.
Ta không muốn cứ phải lén lút như vậy"
Cao Ngọc Tuyền nhắm chặt mắt, lấy lại bình tĩnh, rời khỏi vòng tay của Bạch Vũ Hàm "Vũ Hàm, là ngươi ép ta"
Nói xong, mặc kệ sự khó hiểu của Bạch Vũ Hàm.
Cao Ngọc Tuyền đi đến bàn, ngồi xuống lấy ra một tờ giấy trắng rồi cầm cọ trên tay, bắt đầu viết ra từng chữ một cách rõ ràng và cẩn thận.
Bạch Vũ Hàm đi đến nhìn dòng chữ trên giấy, nói không nên lời.
Vẫn thái độ mặc kệ Bạch Vũ Hàm, Cao Ngọc Tuyền cho gọi Xuân Cát vào.
Lấy phượng tỉ ra ấn một dấu ở cuối mặt giấy, tờ giấy vô nghĩa bây giờ đã trở thành chiếu chỉ của đương kim thái hậu.
Xuân Cát sau khi nhận lấy thánh chỉ cũng vô cùng bất ngờ, không biết phải nói gì.
Chỉ biết hành lễ rồi lui ra ngoài.
Lúc này, Cao Ngọc Tuyền mới nhìn đến người đang đứng yên kia "Vương gia, ngươi đã hài lòng chưa ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...