Chủ Công Gặp Nạn

Cung nhân phái xe ngựa đến đưa ta xuất cung, nói thái hậu thương ta thân thể yếu ớt.

Ta không cảm kích bà ta, thật đấy.

Thuốc trong cung quả nhiên là thuốc tốt, dần dần cũng không còn thấy đau nữa, chỉ là vẫn còn chút cảm giác tê tê. Lúc ta về đến nhà mẫu thân đang quét tước sân vườn, không hề nhận ra chuyện kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu gì đã xảy ra, bà chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Về rồi à.”

Ta ngồi xuống bên cạnh, trầm mặc trong giây lát, “Có một chuyện con không biết nên nói thế nào.”

“Lại bị phạt lương à?”

Sức tưởng tượng của bà cũng quá nghèo nàn.

“Con bị phong thành Lương nhân.”

Động tác của bà sựng lại, quay đầu nhìn ta.

Ta bổ sung: “Thái hậu bắt con làm công cụ ấm giường cho Lưu A Đấu.”

Mẫu thân buông cây chổi trên tay, ánh mắt sắc mặt âm trầm nhìn ta. “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó…” ta vò đầu, “Con cũng không biết sau đó nên làm thế nào nữa. Bà ta cho con về nhà một đêm, ngày mai lại vào cung.”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, mẫu thân trừng mắt nhìn ta rồi quay ngươi đi mở cửa.

Kim Kiếm ca ca đừng bên ngoài, gương mặt đầy áy náy: “Nghe nói Tiếu Tiếu về rồi ạ?”

Ta sống chết nhìn chằm chằm huynh ấy.

Huynh ấy nhìn thấy ta, thần sắc trên mặt nửa mừng nửa lo, “Tiếu Tiếu…muội không sao chứ…tối qua đại nhân xuất thành cùng Triệu tướng quân…ta không tìm thấy ngài ấy…”

“Bỏ đi…”ta xua xua tay, “Đây là số mệnh, không trách người khác được.”

“Đại nhân vừa về liền lập tức lên triều rồi…rốt cuộc muội có chuyện gì không?”

“Có chuyện.” ta cười đáp lại, “Là chuyện vui. Thái hậu phong ta làm Lương nhân, làm bạn với Lưu A Đấu.”

Kim Kiếm ca ca há hốc miệng: “Hả?”

Ta gật gật đầu, “Ừ.” Lại nói “Mẫu thân, đóng cửa đi.”

Chuyện này rất nghiêm trọng.


Hai mẹ con ta nhìn nhau không nói, chỉ có lệ rơi ngàn hàng. Phượng Phượng cục ta cục tác kêu hai tiếng, hết nhìn ta rồi lại nhìn mẫu thân. Cuối cùng nhảy lên đùi ta, tìm một chỗ nằm xuống.

Đây là đồ cưới của ta.

Ta khó khăn vất vả lắm mới cuỗm được bao nhiêu châu báu từ chỗ Lưu A Đấu làm đồ cưới, cứ như vậy bị hắn cho nhát dao lại lấy về được hết. Đồ lừa được thì cuối cùng cũng phải trả lại thôi.

“Tiếu Tiếu, con tính thế nào?” Mẫu thân trầm giọng hỏi.

“Hoặc tiến cung hoặc là bỏ trốn.” Ta thở dài, “Thời buổi loạn lạc, có thể chạy đến đâu? Thôi bỏ đi, vào cung vậy, Lưu A Đấu dù sao cũng là một kẻ thật thà, nói không chừng thái hậu cũng chẳng còn sống được mấy năm nữa, chờ bà ta nhắm mắt xuôi chân, Lưu A Đấu sẽ thả con xuất cung.”

Thần sắc mẫu thân có chút phức tạp, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, đôi mày bà cau lại do dự nói: “E là cũng chỉ có thể như vậy thôi…”

Ta buồn bã tắm gội rửa sạch vết thương, giày vò một phen thay lại bộ quần áo của chính mình rồi bắt đầu thu thập hành lí. Phượng Phượng ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui hát mua tưng bừng, đột nhiên nghển cổ rít lên một tiếng, lao bổ ra ngoài. Ta quay đầu lại, Văn Nhân Phi đang ôm Phượng Phượng đứng ngoài cửa nhìn ta.

Ta bỏ từng món đồ châu báu đã lau sạch sẽ vào trong rương, nói với Văn Nhân Phi: “Hẳn là ngài đã nghe nói.”

Sau lưng im lặng trong giây lát, Văn Nhân Phi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Ừ.”

“Thực không biết là tốt hay xấu nữa.” Ta thở dài, “Ta cũng muốn gả cho dân thường, đáng tiếc không được lựa chọn.”

Mẫu thân ở bên ngoài hô: “Tiếu Tiếu, Lục công tử đến tìm con.”

Ta lớn tiếng đáp lại: “Người xem con còn có thể ra ngoài cùng anh ta sao? Không sợ bị chém đầu ạ!”

Phía đó không nói gì. Nếu xem như đây là mối tình đầu, vậy nó chết cũng tiết kiệm bút mực quá.

Văn Nhân Phi giống như đã hạ quyết tâm, thong thả nói: “Nếu ngươi muốn đi, ta có thể giúp ngươi.”

“Thôi bỏ đi.” Ta lắc đầu, “Ra khỏi Thục đô, trước mắt cũng chỉ là tăm tối, không phải quan binh cũng thổ phỉ, không có tiền một bước khó đi, có tiền càng khó hơn. Đến lúc đó chết bờ chết bụi chẳng thà chết ở Thục đô còn hơn. Huống hồ, Lưu A Đấu là một đứa trẻ ngoan, có hắn ta dù chết cũng không khó coi lắm đâu.”

Văn Nhân Phi trầm mặc giây lát, lại nói: “Ngươi có thể nghĩ thoáng vậy, cũng tốt.”

Ta đương nhiên nghĩ thoáng rồi, nghĩ thoáng quá luôn ấy chứ.

Ta quyết định để những đồ châu báu này lại cho mẫu thân, chỉ đưa Phượng Phượng vào cung, sau đó tiếp tục vơ vét góc tường của Lưu A Đấu. Chờ đến lúc lừa được đủ tiền rồi, thái hậu cũng chết, ta sẽ kẹp theo tiền tài bỏ trốn, đưa cả mẫu thân và Phượng Phượng đến Lạc Dương, mua một căn nhà, nuôi vài tên hộ viện. Có núi vàng núi bạc thì lo gì hạnh phúc nào mà không có.

Ta thu thập đồ đạc xong thấy Văn Nhân Phi vẫn ở đó, bèn nói với hắn: “Ta giấu đồ, ngài ra ngoài một lát đi.”

Hắn ngây ra một lúc, yên lặng nhìn ta giây lát, cuối cùng quay người bước ra cửa.

Thật chịu không nổi ánh mắt hắn nhin ta, giống như ta sắp nhảy vào hố lửa vậy. ta vốn tưởng Văn Nhân Phi xưa nay trầm ổn, vui buồn cũng không thể hiện ra ngoài nhưng không biết là ta đã cảm giác sai hay là bản thân quá mẫn cảm, cứ luôn cảm thấy ánh mắt mỗi lúc hắn nhìn ta quá phức tạp, quấn quýt, không giống với hắn lúc lên triều.


Ta cất kỹ hòm châu báu rồi quay người đi mở cửa, vừa mới bước đến chợt nghe thấy giọng mẫu thân.

“Ngươi không cần cảm thấy nợ chúng ta điều gì. Cái chết của Hạo ca, nghiêm túc nghĩ lại thì dù thế nào cũng không có bất cứ liên quan gì đến ngươi. Huynh ấy chưa từng trách ngươi, nếu không đã chẳng giao phó ngươi chăm sóc Tiếu Tiếu.”

Văn Nhân Phi thấp giọng nói: “Cuối cùng ta cũng không chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Rồi sau đó không nghe thấy gì nữa.

Nghe bọn họ nói vậy, có vẻ như cái chết của cha ta vẫn có chút liên quan tới Văn Nhân Phi. Nhưng mẫu thân lại nói “suy xét kỹ lại thì không liên quan gì đến ngươi”, mấy năm đầu mẫu thân áp dụng chính sách không nghe không hỏi không quan tâm, thái độ phi bạo lực bất hợp tác với Văn Nhân Phi, sau đó dần dần hòa nhã lên rất nhiều. Nếu ngay cả mẫu thân còn nói “không liên quan”, phụ thân cũng không ghi hận hắn vậy chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi.

Ta hà tất phải bận tâm chuyện đó.

Ta mở của bước ra ngoài, Văn Nhân Phi nghiêng người nhìn ta, ta cười hỏi: “Ngài vẫn chưa đi à? Muốn ở lại ăn cơm sao?”

Hắn cúi đầu suy nghĩ, “Cũng tốt.”

Mẫu thân nói: “Vậy để ta đi làm thêm đồ ăn.” Nói xong liền vào bếp.

Ta bày bát đũa lên bàn đá trong đình viện, ánh mắt Văn Nhân Phi như ảnh như hình.

Cuối cùng ta nhịn không được sự quấy nhiễu của hắn, quay sang nói. “Văn Nhân Phi, ngài cũng đến lúc cưới vợ sinh con rồi nhỉ.”

Hắn ngây người, hỏi lại: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

Ta bước lên hai bước, đứng mới chỉ cao đến ngực hắn, cả người dường như bị che phủ trong bóng hắn. Ta ngẩng đầu nhìn mắt hắn: “Ngài hai mươi tám tuổi rồi nhỉ.”

Hắn gật gật đầu.

“Không có nhu cầu sinh lý thì cũng phải có như cầu tâm lý chứ.” Ta xòe ngón tay nói, “Ta họ Tư Mã, dù ngài nhìn thế nào ta cũng không biến thành họ Văn Nhân đâu.”

Thân hình hắn đột nhiên cứng lại.

“Con gái thì phải tự mình sinh chứ, con của người khác dù sao cũng vẫn là của người khác.” Ta thở dài, “Tuy ta cũng muốn một người cha có quyền có thể, cũng rất muốn nhận ngài làm phụ thân, nhưng mà có lẽ mẫu thân ta sẽ không đồng ý đâu.”

“Phụ thân…” Văn Nhân Phi nhẹ nhàng đọc lại một lần, dường như nghiền ngẫm phẩm vị của hai chữ này. Hàng lông mi dày mảnh che rợp cơn sóng ngầm nơi đáy mắt, khiến ta nhìn không ra lòng hắn đang nghĩ gì. Bỗng hắn cười lên một tiếng: “Là vậy sao…hóa ra là như vậy…”

Ta không biết rốt cuộc trong lòng hắn đã rẽ ngoặt mấy vòng nhưng vẫn gật đầu nói, “Nếu ngài muốn con gái, Thục đô có rất nhiều cô gái muốn sinh con cho ngài. Không bằng nhân lúc chưa xuất chinh kiếm một người, chờ sau khi ngài thắng trận trở về là có thể ôm con rồi.”

Hắn thở dài, cười đáp: “Ngươi thật càn quấy.”


“Khó khăn lắm ta mới nghiêm túc như vậy…” Ta có chút tổn thưowng, “Văn Nhân Phi à, vì sao ngài vẫn luôn chưa thành thân?”

Chân mày hắn khẽ nhướn lên, ánh mắt đột nhiên ngơ ngẩn cả nửa ngày mới mỉm cười trả lời: “Từ lúc bắt đầu…chưa từng nghĩ đến…”

“Sau đó thì sao?”

Lần này hắn không lấp lấp lửng lửng nữa, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu ta một cách tự nhiên: “Không nói cho ngươi.”

Ta oán hận trừng mắt với hắn.

Hắn cười.

Một nụ cười khiến phụ nữ cả Thục đô xương cốt mềm nhũn, khiến đàn ông nửa Thục đô đoạn tụ.

“Nói…nói đi…” ta nuốt nuốt nước bọt, “Ta sẽ giữ bí mật.”

Hắn quay mặt đi, bên môi vẫn giữ ý cười nhàn nhạt, Phượng Phượng ở bên cạnh nhào qua, muốn được hắn ôm. Hắn cúi đầu vươn tay đón nhưng lại nhét nó vào trong lòng ta.

Văn Nhân Phi nói: “Ngươi không có bối cảnh, ở trong cung khó tránh khỏi sẽ bị kẻ xấu làm khó. Ta nhận ngươi làm con gái nuôi, như vậy sẽ không có kẻ nào dám đụng tới, cho dù là thái hậu cũng sẽ phải nể ngươi bảy phần.”

Ta há hốc mồm ngây ngốc nhìn hắn.

Hắn lấy một chiếc hộp gấm từ trong tay áo, trong hộp là một chiếc vòng ngọc. Ta đã từng nhìn thấy không ít kỳ trân dị bảo nên cũng coi như có chút khả năng giám định. Chiếc vòng ngọc này là loại hồng ngọc cực phẩm, đặc biệt nhất là những điểm sáng vàng được hình thành một cách tự nhiên ở giữa, lấp lánh như ánh sao.

Hắn cầm lấy tay ta, lồng vòng ngọc vào cổ tay, nhẹ nhàng vuốt một lúc, “đây là vật gia truyền của Văn Nhân gia, ta đời này có lẽ sẽ không có con, con là con gái nuôi của ta, cũng có thể xem như một nửa người nhà Văn Nhân rồi, chiếc vòng này từ nay sẽ thuộc về con.”

Chiếc vòng ngọc lạnh lẽo, đầu ngón tay người ấm áp.

Ta cúi đầu, ngây ngốc nhìn vòng tay, ánh mắt chầm chậm nhìn qua bàn tay hắn đang nắm lấy tay ta. Có lẽ là do chuyện tốt đột nhiên tới khiến lồng ngực đập bình bịch, bên tai chỉ nghe một mảnh ù ù.

“Ngày mai, bệ hạ sẽ tuyên bố chuyện phong con làm Lương nhân trên buổi triều, ta cũng sẽ tuyên bố nhận con làm con nuôi, nếu sau này có kẻ nào làm khó con, con chỉ cần nói với ta, ta sẽ ra mặt thay con.”

Ta chợt giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhịn không được hỏi: “Vậy nếu như ta cáo mượn oai hùm đi tác quai tác quái…”

Hắn cười ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Tùy con.”

Aizz…cảm giác được người khác nuông chiều thật dễ chịu, ta vội bước lên trước nửa bước, đụng đầu vào ngực hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nghĩa phụ…”

Hắn nắm tay ta chặt hơn, sau đó từ từ buông lỏng.

Phảng phất đâu đây một tiếng thở dài.

Mẫu thân bưng thức ăn đến, “Tiếu Tiếu, đi lấy rượu đi.”

Văn Nhân Phi nói: “Không cần đâu, lấy trà thay rượu.”

Ta ngại ngùng đáp, “Trà cũng không có.”

“Nước trắng cũng được…”Văn Nhân Phi đành phải tiếp lời, sau đó nhịn không được bật cười.


Ba người một gà chúng ta, vừa hay đủ một bàn.

Tuy rằng ta lừa gạt được không ít vàng bạc châu báu từ chỗ Lưu A Đấu, nhưng trước nay ra vào cung đều mặc triều phục, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng đeo thứ trang sức nào cả. Lần nàycứ ngứa tay muốn cởi chiếc vòng kia ra, nghĩ đến người tặng không bao lâu nữa sẽ ra đi, lòng lại không tránh khỏi buồn bã, “Nghĩa phụ, người nhất định phải bình an trở về nhé, nếu không chẳng phải sẽ uổng công con nhận nghĩa phụ, lại còn bị người khác nói con khắc cha.”

Đã chết một phụ thân, lại còn chết thêm một nghĩa phụ, số mệnh của ta cũng cứng quá đi.

Hắn cười nhẹ một tiếng, trong thanh âm ẩn chứa sức mạnh an ủi lòng người, gắp cho ta một đũa thức ăn, “Con yên tâm đi.”

Hắn đối xử tốt với ta như vậy mà lúc trước ta còn viết nhiều tiểu thuyết ** cho hắn làm nam chính. Tính ra cũng thực sự là có lỗi với hắn. Nhưng chuyện này cũng không đổ hết cho ta được, kiểu đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh kín cổng cao tường không chút tùy tiện cẩu thả, cả người sặc mùi cấm dục như hắn thực sự dễ khiến người ra suy nghĩ mơ màng.

Sau này hắn đã là nghĩa phụ của ta rồi, không thể tiếp tục viết bậy về hắn như vậy nữa.

Đáng tiếc đã viết biết bao nhiêu văn chương mà mỗi lần nhìn hắn ta nhất thời vẫn không thể điều chỉnh được ánh mắt bản thân, cứ không nhịn được mà nghĩ đến chuyện thân dưới, nếu để hắn biết được trong bụng ta toàn là suy nghĩ bậy bạ như vậy, không biết hắn có đòi lại chiếc vòng ngọc kia không.

Nghĩ đến đây, ta lén đẩy đẩy chiếc vòng vào sâu phía trong.

Ta lấy nước thay rượu kính Văn Nhân Phi một ly, ánh mắt hắn nhìn ta càng lúc càng dịu dàng, khiến ta cay cay sống mũi.

“Lúc ta không ở Thục độ, con có khó khăn gì có thể tìm Kim Kiếm ca ca hỗ trợ, hoặc là…Triệu Thác.” Văn Nhân Phi trút tiếng thở dài, “Lần này cậu ta không xuất chinh. Tuy rằng có chút chơi bời nhưng quen biết rộng, cũng coi như kẻ thông minh, hơn nữa lại sẵn sàng giúp đỡ con.”

Ta tỏ vẻ nghi ngờ kịch liệt với mấy chữ trong câu cuối cùng, nhưng vì giữ thể diện cho nghĩa phụ nên cũng không nói thêm gì.

Cơm nước xong xuôi ta giúp mẫu thân thu dọn bát đũa, nói chuyện riêng với bà trong bếp.

“Châu báu con đã cất hết dưới viên gạch thứ hai ở bên trái dưới gầm giường, nếu mẫu thân có việc gấp cứ lấy mà dùng. Con ở trong cung sẽ tiếp tục dọa nạt Lưu A Đấu.”

Mẫu thân đáp: “Con dọa nạt nó, bây giờ phải trả cả vốn lẫn lời, con còn tiếp tục lừa bịp nó, kiếp sau cũng phải trả thôi.”

Ta thở dài một hơi: “Không bắt nạt hắn trong lòng con cảm thấy không sảng khoái, ai bảo nhà họ Lưu bọn hắn nhỏ nhen, chút bổng lộc nghèo nàn vốn đã chẳng đủ sống tạm qua ngày rồi mà còn suốt ngày trừ lương của con.”

Mẫu thân trầm mặc trong giây lát, đột nhiên đè thấp giọng thò đầu qua hỏi: “Con với bệ hạ…liệu có…”

Ta vô lực đáp: “Hắn là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, nếu không thì con đã sớm bỏ chạy rồi.”

“Vậy sao thái hậu lại phong con làm Lương nhân?”

Ta đem câu chuyện một đêm đầm đìa máu tươi sống động như thật kia kể cho mẫu thân nghe.

Cho nên nói bà vẫn không hiểu ta bằng Văn Nhân Phi, cũng không hiểu Lưu A Đấu như hắn. Hai chúng ta có thể làm ra chuyện gì ngoài việc mạnh ai người đấy ngủ được chứ? Cứ để kẻ khác nghe lén góc tường đi.

Mẫu thân hỏi: “Nhưng nếu vậy con có thể giấu được bao lâu? Thái hậu cũng là người thông minh mà.”

Ta yếu ớt nói: “Đi được bước nào hay bước đó. Dù sao Lưu A Đấu cũng rất phối hợp, chỉ cần nói thái hậu sẽ chém đầu con là hắn nghe hết.”

“Bệ hạ quả thực không giống thái hậu chút nào.” Mẫu thân nghiêm túc nói, “còn phúc hậu hơn cả tiên hoàng.”

Ta tổng kết một câu sâu sắc: “Chỉ vì hắn ngốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui