Sau khi lên máy bay, vì là mua vé khoang hạng nhất, khoảng cách giữa hai ghế rất lớn, còn có cửa ngăn riêng tư. Tô Mạt Mạt không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói thử lý do tại sao một người đàn ông dù đang bị lửa dục thiêu đốt, phía bên dưới cũng đã cứng rồi, nhưng vẫn không chịu chạm vào người phụ nữ tình nguyện làm tình với anh ta?”
Cô vốn định hỏi Hạ Toàn, nhưng mỗi lần gọi điện tới, Hạ Toàn đều đang bị Tống Khải bạch bạch bạch, cô cũng không dám hỏi.
Lục Cảnh Hoán nghe xong, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Mạt Mạt: “Cậu đừng có nói tới người phụ nữ tình nguyện này lại cậu đó.”
“Không phải… Làm sao mà là tớ được... Cậu trả lời đi, đoán mò làm gì?” Tô Mạt Mạt ậm ừ, lấy lệ cho qua.
“Đã cứng rồi mà vẫn không muốn làm, thì một hắn ta không thích người phụ nữ đó, cứng chỉ là phản ứng sinh lý thôi, còn nếu thích người đó mà vẫn không làm, thì có thể là bị liệt dương.” Lục Cảnh Hoán nghiêm túc phân tích.
Bị liệt dương thật sao?
Tuy Hạ Toàn cũng nói như vậy, Tô Mạt Mạt vẫn không tin, tiếp tục hỏi: “Đã cứng rồi thì làm sao là liệt dương được?”
“Không thể liên tục cương cứng, chỉ có thể cứng một thời gian ngắn cũng coi như là liệt dương. Cậu nghĩ đi, lúc đàn ông đã cứng rồi, máu não đều chảy xuống chỗ dưới đó, chỉ hận không thể chui vào trong cái động nào đấy. Đã cứng mà còn không chịu làm, chắc chắn là sợ bị phát hiện liệt dương, bị người phụ nữ hắn thích chê cười.”
Tô Mạt Mạt chưa hiểu thế sự, đối với việc này cũng không hiểu lắm, theo bản năng cầm lấy điện thoại lướt Baidu, tìm xem bệnh liệt dương có thể trị được không.
Lục Cảnh Hoán nhìn trộm màn hình của Mạt Mạt, nhìn thấy Baidu, lập tức khẳng định, người phụ nữ cam tâm tình nguyện kia chính là cô nàng này.
Tâm tình trong chốc lát buồn bực, vừa định làm khó dễ, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi cô tiếp viên đang đi tới vừa nhắc nhở bọn họ thắt dây an toàn vừa phát giấy xuất cảnh.
Giọng nói của tiếp viên hàng không ôn nhu, nụ cười điềm đạm, Lục Cảnh Hoán vừa mới đây mây đen còn giăng đầy mặt đã lập tức vui vẻ.
Vừa điền giấy xuất cảnh, vừa không quên thấp giọng trêu đùa Mạt Mạt: “Cậu xem cô vòng 3 của cô tiếp viên vừa nãy kìa, đè ra chơi chắc chắn rất nhiều nước.”
“Thôi đi, chưa đủ lông đủ cánh đi, cậu có thể chơi ai được chứ?” Tô Mạt Mạt không chút khách khí trêu chọc hắn.
“Tới Colmar rồi cậu có muốn chơi thử không? Tớ mang nhiều bao cao su lắm. Không làm cậu đến khi tâm phục khẩu phục, đống cơ bắp trên người tớ coi như đồ bỏ.”
Giọng Lục Cảnh Hoán tuy nhỏ, nhưng nếu có người đi qua chắc chắn vẫn có thể nghe được, Tô Mạt Mạt vội lo lắng ngẩng đầu nhìn xung quanh có người đi qua hay không.
Vừa lúc nhìn thấy một người mặc đồng phục, hình như là cơ trưởng đi qua ghế hai người họ, còn quay đầu nhìn hai người ý vị thâm sâu, biểu tình đó chắc hẳn đã nghe được đoạn đối thoại vừa nãy.
Mặt Tô Mạt Mạt liền đỏ lên, cô đã quen với việc giả bộ ngoan ngoãn trước mặt người khác, đột nhiên lại có người nghe được đối thoại phóng đãng như vậy, cảm thấy xấu hổ.
Điền xong giấy xuất cảnh, tiếp viên hàng không đến thu lại, vừa vặn giọng nói của cơ trưởng cất lên.
“Xin chào quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này. Xin cảm ơn quý khách đã lựa chọn hãng hàng không Quốc An, chuyến bay CA1588..”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, tim Mạt Mạt đột nhiên lỡ một nhịp, tay đang đưa giấy xuất cảnh cho tiếp viên buông lỏng, tờ giấy rơi xuống mặt đất.
“Ngại quá…” Tô Mạt Mạt lấy lại tinh thần, vội xin lỗi.
Tiếp viên hàng không nở nụ cười chuyên nghiệp nói không sao, ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên.
“Xin hỏi, cơ trưởng của chuyến bay có phải tên Hứa Đình Xuyên không ạ?”
“Đúng vậy, em biết cơ trưởng Hứa sao?”
“Không có...không biết ạ.” Tô Mạt Mạt cuống quýt lắc đầu phủ nhận.
“Được rồi, em thắt dây an toàn chắc chắn nhé, lúc máy bay cất cánh áp suất giảm có thể làm em cảm thấy không tốt, em có thể nuốt nước miếng hoặc vận động cằm để giảm bớt…”
Tiếp viên hàng không cười dịu dàng, dặn Tô Mạt Mạt những điều cần lưu ý, nhưng cô một chữ cũng không nghe vào, chỉ nhớ đến việc cô đang ở trên chiếc máy bay do Hứa Đình Xuyên điều khiển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...