Chu Chu Hữu Đường

"Hạ Hạ, bây giờ anh phải vào bệnh viện một chuyến."

Chu Hạ đang nửa tỉnh nửa mê nghe Đường Tốn nói vậy, vội vàng ngồi dậy từ trong chăn, đôi mắt còn chưa kịp mở, "Sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái à?"

Tóc cô rối bời, Đường Tốn nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại, nói nhỏ: "Em ngủ tiếp đi. Không phải anh không thoải mái, là mẹ anh không cẩn thận bị ngã, anh tới bệnh viện xem thế nào."

"Dì ngã?" Chu Hạ mở to mắt ra, "Có nặng lắm không? Vậy em đi cùng anh xem tình hình thế nào."

Cái này hoàn toàn là phản ứng vô thức của cô.

Đường Tốn trong mắt có ý cười, hỏi cô: "Đi với anh?"

Chu Hạ không kịp phải ứng, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, em đi với anh."

Cô vừa nói vừa xuống giường thay quần áo, "Bị ngã cũng không phải việc nhỏ."

Đường Tốn ngồi bên mép giường nhìn cô, vai nhỏ eo thon, cánh tay nâng lên cởi đồ, xương cánh bướm tinh tế lộ ra trên lưng, cảnh đẹp ý vui thay quần quần áo.

Chu Hạ mặc một cái váy có hình hoa, phần eo được chiết lại, càng lộ ra đôi chân thẳng dài.

Bỗng nhiên, cô dừng lại mấy giây, lại cởi váy ra, cuối cùng lấy lại tinh thần, ôm váy trước ngực ngại ngùng cười, "Có phải em nên ăn mặc đoan trang một chút không."


Đường Tốn ngoắc ngoắc cô, cô hấp tấp chạy qua, bộ ngực đầy đặn được áo ngực nâng lên một độ cong mê người, "Nếu không anh đi trước nhé."

Trong lòng cô vẫn có chút rụt rè.

Bàn tay của Đường Tốn vuốt ve cái eo bóng loáng non mịn của cô, anh lắc đầu, lông mày nhướn lên lộ ra ánh mắt giảo hoạt: "Muốn đi, không thể đổi ý."

Chu Hạ quàng tay vào cổ anh, nũng nịu: "Vậy em phải mặc cái gì?"

"Mẹ anh thích những cô gái ăn mặc xinh đẹp." Anh chôn mặt vào trong ngực Chu Hạ hít sâu một hơi, "Nhưng em xinh đẹp như vậy mặc cái gì cũng đẹp. Mẹ anh nhất định sẽ thích em."

"Anh đánh giá em cao vậy sao?" Chu Hạ cầm vành tai anh dày vò, "Vậy em phải mặc đẹp một chút."

"Tùy em."

Cuối cùng Chu Hạ mặc một cái váy màu trắng.

Đường Tốn muốn cô mặc đồ đỏ nhưng cô không chịu, "Lần sau mặc màu đỏ, đi bệnh viện mặc đồ đỏ, cảm giác không đúng lắm."

Đường Tốn ngẫm lại cũng cảm thấy vậy, dù sao Chu Hạ mặc gì cũng đẹp, liền không nói gì thêm.

Mẹ Đường Tốn là Đặng Thư Ý, quả thật là một người cực kỳ xinh đẹp.

Là vẻ đẹp tự nhiên vốn có, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều như gió xuân thổi qua, nét thanh nhã dù người khác ước ao cũng không với tới được.

Đường Tốn nói Đặng Thư Ý đã ngoài 50 tuổi, nhưng Chu Hạ nhìn thế nào cũng cảm thấy bà ấy chưa tới 40.

Chu Hạ lúc khẩn trương tay sẽ rất lạnh, Đường Tốn nắm tay cô, giới thiệu với Đặng Thư Ý: "Mẹ, đây là Chu Hạ, bạn gái con."

"Chào dì ạ, con là Chu Hạ." Cô nói xong liền yên lặng đi tới tặng một bó hoa thược dược, "Đường Tốn nói dì thích hoa, nên con mua hoa thược dược, dì đừng chê cười."

Chu Hạ cười rất ngọt ngào, Đặng Thư Ý vừa làm xong kiểm tra liền bị Đường Tuyển mắng một trận, vốn dĩ tâm trạng đang không tốt, nhưng vừa nhìn thấy Chu Hạ, bực bội trong bà liền chạy mất.

Bà đúng là rất thích nhìn mỹ nữ.

"Không chê không chê. Dì vô cùng thích, hoa con mua thật là đẹp." Đặng Thư Ý nhìn Chu Hạ cười hai mắt cong cong, lúc xoay đầu nói với Đường Tốn liền trở lên hung dữ, "Đồ ngốc này đứng đây làm gì? Còn không mau mang ghế tới cho Hạ Hạ ngồi!"


Chu Hạ thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay: "Không cần không cần ạ, con như nào cũng được."

Cô quay người, Đường Tốn mang ghế tới, anh liếc mắt ra hiệu, "Đừng căng thẳng, mẹ anh rất thích em."

Trái tim Chu Hạ được ánh mắt anh trấn an, rất nhanh bình tĩnh, cô kéo ghế ngồi xuống, cơ thể hơi hướng về phía Đặng Thư Ý, "Dì."

"Ôi chao tiểu cô nương thật xinh xắn." Đặng Thư Ý càng nhìn càng hài lòng, "Đường Tốn đã nhắc đến con với dì, mỗi ngày dì đều mong ngóng cô gái nào có thể khai thông cái đầu gỗ của nó. Rất tốt rất tốt, hôm nay có thể nhìn thấy người thật!"

"Dì mới thật là đẹp, con không sánh nổi một phần vạn."

Chu Hạ nói xong biểu cảm rất chân thành, trong lòng cô đây đúng là sự thật.

Ai cũng thích được người khác khen, nhất là được một cô gái nhỏ xinh đẹp khen. Đặng Thư Ý vui mừng đến ngay cả đuôi mắt cũng mang theo nét cười, "Hạ Hạ miệng thật ngọt!"

Bà nói xong lại muốn cười, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người ngoài cửa, tiếng cười bỗng dừng đột ngột, bà đột nhiên nhăn mày nhăn mặt, "Ối đau, đầu gối đau quá."

Chu Hạ giật nảy mình, đứng lên: "Đau chỗ nào ạ? Có cần gọi bác sĩ không ạ?" Cô bối rối quay đầu, "Đường Tốn... hả?"

Đường Tốn kéo cô đến bên cạnh mình, nhìn người đàn ông đang đi vào phòng, gọi: "Ba."

"A?" Chu Hạ nhìn sang.

Đường Tuyển và Đường Tốn có tướng mạo giống nhau đến bảy phần, lúc ông quay đầu nhìn Chu Hạ, khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét nghiêm nghị, đôi mắt Chu Hạ không dám chớp, cô đứng nghiêm sau đó quay người: "Chào, chào chú ạ!"

"Chào con."


Vừa dứt lời, Đường Tuyển nở nụ cười, mặc dù có chút cứng ngắc nhưng làm cho Chu Hạ thả lỏng một chút.

Bây giờ cô có thể hiểu vì sao Linh An lại bảo Đường Tốn rất khó gần.

Anh và ba mình đơn giản là cùng một khuôn đúc ra.

Sở dĩ cô cảm thấy Đường Tốn dịu dàng mà không lạnh lùng, đơn giản bởi vì Đường Tốn chỉ dịu dàng với cô.

Đặng Thư Ý còn kêu đầu gối đau, Chu Hạ muốn nói chuyên, Đường Tốn liền giữ cô lại lắc đầu.

Nhưng rất nhanh, Chu Hạ liền hiểu ý tứ của anh.

"Đừng giả bộ, tôi không mắng bà." Đường Tuyển nói.

Trong nháy mắt Đặng Thư Ý ngừng kêu, bà nhấc chân xuống, "Chỉnh giường thấp xuống đi, tôi ngồi đau cả lưng."

Đường Tuyển không nói lời nào, lại rất nghe lời ngồi xổm xuống chỉnh độ cao của giường.

Chu Hạ biết tính cách Đường Tốn giống ai rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui