Chu Chu Hữu Đường
Chu Hạ nghĩ thầm, trong mơ môi của Đường Tốn mềm hơn môi cô, đôi môi ấy giống như thạch, còn hiện thực lại giống như bánh pudding.
Cô muốn nếm thử hương vị của bánh pudding, khẳng định rất ngọt. Thế là cô vươn đầu lưỡi, liếm liếm một cái, đường đi vừa lúc miêu tả đường nét đôi môi của Đường Tốn.
Đường Tốn khép hờ đôi mắt, cảm nhận được sự chủ động của cô, thoắt cái đảo khách thành chủ, chủ động ngậm lấy môi dưới của Chu Hạ.
"Ừm."
Đầu lưỡi chạm vào nhau, nóng đến phát run. Chu Hạ cử động cơ thể, từ trên gối đầu trượt xuống, nhào vào lòng Đường Tốn.
Gối đầu bị đẩy ra đằng sau.
Áo ngủ bị vén lên một góc, bụng cô ma sát với áo thun của Đường Tốn, Chu Hạ vừa định nói chất vải của cái áo này thật thoải mái, bỗng có một bàn tay âm thầm tiến vào áo ngủ.
Chu Hạ: "..."
Hy vọng mọi việc đêm nay hết thảy đều thuận lợi.
Chu Hạ không mặc nội y, Đường Tốn sờ một cái liền sờ chính xác. Kích thước không lớn không nhỏ, vừa vặn một tay nắm được, cảm xúc mềm mại dưới tay phản phất giống như đang chạm vào nước ấm.
Động tác của anh dịu dàng, giống như lông vũ ngứa ngứa, đầu ngực bắt đầu cứng lên, Chu Hạ không tự giác quấn hai chân lên người anh.
Cô muốn.
Đường Tốn lại giống như vừa tỉnh từ trong mơ, anh lui lại phía sau, có vật cứng rắn ma sát vào giữa hai chân Chu Hạ, anh hung hăng mút mạnh môi của cô một cái, nói: "Bây giờ chưa được."
Chu Hạ giống như bị tạt một chậu nước lạnh, "Vì sao?"
Mọi người đều là người trưởng thành. Huống chi cô tình nguyện.
"Nhanh quá em sẽ hối hận."
Thân dưới Đường Tốn cố nhịn, bây giờ anh rất muốn Chu Hạ, nhưng anh cho rằng bây giờ chưa phải thời điểm tốt, cũng không nên ở chỗ này.
Anh đến không phải vì chuyện này.
Chuyện này tại sao có thể biến thành thuận tiện.
"Em sẽ không hối hận." Chu Hạ ôm cánh tay anh, "Hơn nữa chúng ta đã quen nhau gần năm tháng rồi." Đối với cô mà nói, chính là tám năm.
Đường Tốn đang cố nhẫn nhịn.
Chu Hạ dẫn dắt từng bước: "Anh cũng cứng mà."
Câu này như một tiếng chuông cảnh báo Đường Tốn, anh nghiến chặt hàm, xoay người xuống giường: "Anh vào nhà vệ sinh."
"Không được." Chu Hạ đột nhiên ôm lấy eo anh. "Chính là không được."
Bộ ngực của cô ma sát với mông Đường Tốn.
Ở nơi nào đó lại bắt đầu cứng thêm.
Đường Tốn không nhúc nhích. Thời gian đang trôi.
Chu Hạ phiền muội, chẳng lẽ mình thật sự rất háo sắc bằng không Đường Tốn sao lại không giống những người đàn ông khác.
Cô cắn răng, thỏa hiệp, nới lỏng cánh tay, "Không cho anh tới nhà vệ sinh."
"Hạ."
Cô ngắt lời anh: "Em giúp anh."
Editor: Cảnh giường chiếu chương sau, chương này hụt haha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...