Chủ Bá Hôm Nay Cứu Vớt Thế Giới Sao

Không cần phải cảm ơn tôi đâu

Tác giả: Cửu Xích Trần Sa

Edit + Beta: Vermillion

Có Cố Khế ở đây, dù có bao nhiêu tang thi đi nữa cũng chỉ là đi chịu chết —— không đúng, phải là chết thêm một lần nữa.

Kiếm khí vừa xuất hiện đã làm cho những ô cửa sổ thủy tinh xung quanh vỡ vụn. Nhạc Hâm Minh bị kiếm khí chạm tới, cả người bay ra xa hơn mười thước, nếu Mục Bác Duyến không giúp thì gã đã không thể đứng lên được. Khoang bụng của gã vô cùng đau, ngũ tạng lục phủ dường như đã hoàn toàn vỡ nát.

Đằng Đông đứng yên tại chỗ, kiếm khí giống như là có một đôi mắt vậy, hoàn toàn không chạm vào cậu.

Sau khi tất cả mọi thứ yên bình trở lại, chỉ có cậu vẫn khỏe mạnh đứng yên ở chỗ cũ, tất cả tang thi ở xung quanh cậu đều bị đánh bay ra xa, không thể nhúc nhích được nữa.

Đằng Đông vuốt ve chuôi kiếm ở thắt lưng, cười nói: "Của em cũng là của anh, em lấy gì để báo ân nữa đây?"

Cố Khế tiến tới đứng cạnh Đằng Đông: "Vốn định thông báo cho em biết một tin tức tốt. Nhưng mà, hình như lần nào anh quay về đều là cứu em thoát khoier hiểm cảnh, em nên học cách báo ân đi."

Cố Khế trầm tư một chút: "Hoàn chỉnh một chút, còn có một vài thứ vẫn chưa thuộc về anh."

Đằng Đông: "Nếu như em không cần phải duy trì hình tượng, thì em đã trợn mắt trắng mà nhìn anh rồi. Lần nào anh xuất hiện cũng ngầu cả, em cảm thấy không công bằng, cảm thấy có hơi khó chịu."

Cố Khế: "Của anh cũng là của em, anh xuất hiện ngầu thì cũng giống như là em xuất hiện ngầu vậy."

Đằng Đông: "Nghe cũng hợp lý, em vậy mà không thể nào phản bác được."

Streamer Đằng và giám sát Cố vừa gặp mặt nhau đã không xem ai ra gì, trực tiếp ném hai tên vừa nãy bao vây Đằng Đông sang một bên. Tuy nhiên, có một số người vẫn luôn thích tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Vẻ mặt của Nhạc Hâm Minh tái nhợt, gã tựa người lên người của Mục Bác Duyến, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Khế, nâng cằm lên hỏi: "Anh là ai!"

Đằng Đông lập tức theo bản năng nói: "Đúng là một con người quật cường. Tuyệt vời, cậu đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi..."

Cậu vừa nói chuyện với khán giả, vừa xoay camera: "Chúc mừng các bạn khán giả bảo tui đi xem bộ phim mới ra mắt, các bạn đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tui."

Cố Khế không quan tâm tới Nhạc Hâm Minh, y xoay người Mục Bác Duyến: "Linh hồn vậy mà vẫn còn tồn tại."

Trước đó, Đằng Đông đã phát hiện Mục Bác Duyến khác với những tang thi khác, cho nên sau khi nghe Cố Khế nói linh hồn của hắn ta vẫn còn tồn tại thì lập tức hiểu ra.

Cậu vỗ tay một cái, nói: "Lúc trước, khi em cho tang thi dùng thuốc kháng sinh, khán giả nói rằng đã muộn rồi, những người đó đã không còn linh hồn nữa, đã chết hẳn rồi. Nếu như tang thi này vẫn còn linh hồn, vậy có phải là thuốc kháng sinh vẫn có tác dụng với hắn không!"

Đằng Đông mở to hai mắt nhìn Cố Khế, hỏi y suy nghĩ của cậu có đúng hay không.

Cố Khế gật đầu: "Có thể thử xem sao."

Đằng Đông lục tìm cái túi một buổi mới tìm được lọ thuốc kháng sinh Độc Không Chết. Cậu mở nắp bình ra, sau đó cười một cái với Mục Bác Duyến.

Nụ cười của cậu là một nụ cười tươi sáng tiêu chuẩn, hai lúm đồng tiền cũng lộ ra.

Cố Khế nhìn thấy bộ dạng này của cậu lập tức rung động. Còn Nhạc hâm Minh và Mục Bác Duyến ở đối diện thì lại khiếp sợ.

Cố Khế tiến lên từng bước từng bước, Mục Bác Duyến đột nhiên phát hiện bản thân mình không thể nhúc nhích được, hắn hoảng sợ nhìn Đằng Đông đang cầm lọ thuốc đi tới chỗ của mình. Hắn nhớ tới cảm giác sợ hãi khi bị Đằng Đông dùng thuốc tiêu độc để "tiêu độc" cho hắn.

Nhạc Hâm Minh cắn răng, gã lao về phía Cố Khế để đánh y: "Anh thả anh ấy ra, anh ấy không phải là người xấu, bản thân anh ấy cũng không muốn trở thành tang thi!"

Lúc Nhạc Hâm Minh đang làm chuyện đó, thì Đằng Đông đã đổ thuốc kháng sinh vào trong miệng của Mục Bác Duyến.

Khi Nhạc Hâm Minh sắp tới được chỗ của Cố Khế thì bị một luồng sức mạnh đẩy văng ra, gã nghiêng ngã lảo đảo lùi về phía sau, ngã ngồi xuống mặt đất.

Cố Khế chớp mắt một cát, sức mạnh kiềm chế Mục Bác Duyến lập tức biến mất. Dù thế, hắn cũng không thể làm được gì cả, thuốc kháng sinh ở trong người hắn đã bắt đầu có hiệu lực. Hắn đau tới mức co rút người lại thành hình tròn.


Nhạc Hâm Minh cố gắng đứng dậy: "Mấy người rốt cuộc đã làm gì anh ấy?"

Gã nói xong lại tiếp tục triển lãm cho Cố Khế xem sự bền gan vững chí của mình, ngẩng mặt lên bốn mươi lăm độ nhìn vào mắt Cố Khế: "Anh ấy chỉ là một tang thi mà thôi, tại sao mấy người lại tàn nhẫn như thế!"

[666, người gã yêu đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, còn gã thì chỉ lo bẹo hình bẹo dạng nhìn Cố nam thần]

[Khâm phục, khâm phục]

[Không thể không phục]

[Với lại lúc nãy khi mà Đông Đông đi tới trước mặt tên tang thi kia, gã ta không những không chặn lại, còn cố tình lao tới chỗ của Cố nam thần, nhìn thôi cũng biết được âm mưu của gã rồi]

[Chúng ta biết Đông Đông đang cứu người, nhưng mà gã ta đâu có biết]

[Đúng vậy, chính thì như thế cho nên mới kỳ lạ. Nếu như có người muốn làm hại người yêu của tui, tui chắc chắn sẽ liều mạng với kẻ đó, làm gì còn tâm trí hành động như gã?]

[Chú ý, chú ý, nhìn lên bảng, đây là một câu hỏi tặng điểm, đáp án tiêu chuẩn là: Nhìn thấy ai liền yêu người đó]

Nhạc Hâm Minh hoàn toàn không có tính uy hiếp, người mà gã có thể dựa vào hiện tại lại đang lăn lộn trên mặt đất, ốc không mang nổi mình ốc, vì vậy Đằng Đông và Cố Khế hoàn toàn không quan tâm tới Nhạc Hâm Minh.

Đằng Đông nhìn sang Cố Khế: "Bất ngờ mà anh nói trước đó là gì vậy, đừng nói là thuốc tiêu độc 484 nha?"

Cố Khế lấy ra hai bản hợp đồng.

Đằng Đông cằm lấy, một bản hợp đồng là hợp đồng mà lúc trước cậu đã ký, trên đó vẫn còn lưu giữ cái tên bị cậu dùng bút lông viết xiêu xiêu vẹo vẹo, trông cực kỳ xấu kia.

Cố Khế rút bản hợp đồng đó ra khỏi tay cậu. Ở góc bản hợp đồng bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa, đốt cháy rụi bản hợp đồng đó.

Đằng Đông: "?"

Cố Khế: "Vì em đã mang về cho công ty du lịch không ít khách hàng, cho nên sau khi hội ý, công ty quyết định tăng cấp streamer của em lên."

Đằng Đông đọc bản hợp đồng còn lại, quả nhiên nhìn thấy phúc lợi của cậu ở trong bản hợp đồng này nhiều hơn trước kia rất nhiều, phần trăm tiền hoa hồng từ quà trên livestream cũng không lên đáng kể, cấp bậc streamer từ 0 trực tiếp nhảy lên tới cấp 5.

Đằng Đông nhìn cấp bậc streamer cao nhất cũng chỉ là 10 liền cong khóe miệng lên, nói: "Em cảm thấy anh chắc chắn đang lợi dụng việc riêng vào việc chung, em mới thế đã được tăng lên tới cấp 5, quá nhanh rồi."

Cố Khế: "Suỵt, trời biết đất biết em biết anh biết, không ai biết nữa hết."

Khán giả đang xem livestream: "..." Được rồi, chúng tôi không phải người, chúng tôi là cẩu độc thân.

Cố Khế có hơi tiếc nuối nói: "Tiếc là không thể lập tức cho em lên tới cấp 10."

Đằng Đông: "Như thế này đã là rất nhanh rồi."

Cố Khế: "Lên tới cấp 10 em sẽ có được giấy cư trú ở Đại Thế Giới, chính thức trở thành cư dân hợp pháp của Đại Thế Giới. Lúc đó, chúng ta cũng có thể đi làm giấy kết hôn."

Đằng Đông: "!"

Đằng Đông: "Khoan đã, em không nghe lầm đó chứ? Kết hôn?"

Cố Khế: "Em không muốn."

Đằng Đông: "...Không, em chỉ muốn nói là...quá nhanh?"

Cố Khế: "Nếu như nói ở thời điểm này thì không nhanh, em còn phải cố gắng tăng thêm năm cấp streamer nữa."

Đằng Đông: "Em đột nhiên không biết mình nên nhanh chóng tạo ra thêm nhiều thành tích để thăng cấp, hay là tiếp tục treo danh hiệu streamer cấp 5 lặng lẽ sống qua ngày mới tốt..."

[Kết hôn]


[Kết hôn]

[Kết hôn]

[Kết hôn]

[Kết hôn]

[Chúc mừng đám cưới]

[Nước mắt lưng tròng hức hức]

[Tui đi nạp tiền làm quà mừng đám cưới cho cậu]

Đằng Đông: "..." Lạnh lùng.

Đằng Đông đọc xong hợp đồng, cầm bút máy lên, tiêu sái ký tên mình lên. Tuyệt vời, lịch sử đen về chữ ký của cậu đã không lặp lại trên bản hợp đồng mới này.

Sau khi bọn họ giải quyết xong chuyện hợp đồng, thì Mục Bác Duyến cũng đã hết đau đớn, dần dần khôi phục lại. Hắn lau mồ hôi, nhéo nhéo cánh tay, cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, hắn cũng nhớ lại được hơn phân nửa ký ức đã mất đi khi trở thành tang thi.

"Mấy người..."

Mục Bác Duyến hoàn toàn không biết Đằng Đông đã cho mình uống thức gì.

Nhạc Hâm Minh đi lại gần hắn, hỏi: "Bác Duyến, anh sao rồi?"

"Tôi biến thành người rồi, không còn là tang thi nữa!"

Mục Bác Duyến cực kỳ sung sướng, cuối cùng hắn cũng có thể quay trở lại làm con người rồi, hắn hoàn toàn không muốn làm tang thi một chút nào cả.

Vẻ mặt Nhạc Hâm Minh hơi thay đổi: "Anh vẫn còn dị năng chứ?"

Mục Bác Duyến thử sử dụng nó, phát hiện dị năng hệ lôi của hắn đã biến mất. Hắn trở thành một con người, nhưng mà là một con người bình thường. Dù vậy, điều này cũng đã đủ làm cho hắn cảm thấy kích động, vui mừng.

Hắn hiểu đạo lý có được ắt có mất, nhưng chỉ cần không phải là tang thi nữa, thì như thế nào cũng được cả!

Nhạc Hâm Minh nhìn biểu cảm của Mục Bác Duyến thôi đã đoán được kết quả, gã âm thầm oán hận trong lòng, không còn dị năng hệ lôi, không còn ra lệnh cho tang thi được nữa, thì cái đùi vàng Mục Bác Duyến này còn tác dụng gì nữa chứ.

Như thế thì có lẽ trước đó gã đã đoán sai rồi, Mục Bác Duyến có lẽ chỉ là một boss phản diện bình thường mà thôi, người bạn trai bí ẩn kia của Đằng Đông mới là đùi vàng vững chắc nhất trong tiểu thuyết!

Gã vậy mà lại lãng phí nhiều tình cảm như thế với Mục Bác Duyến!

Mục Bác duyến không tới gần, mà đứng yên tại chỗ, xoay người biểu đạt sự biết ơn của mình với Đằng Đông và Cố Khế: "Cảm ơn."

Đằng Đông khoát tay: "Không có gì."

Đằng Đông xoay người nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Hâm Minh hoàn toàn không thay đổi chút nào, thì cảm thấy khó hiểu: "Ngay cả tang thi gã ta còn có thể yêu tới chết đi sống lại, cảm thấy tình yêu của mình rất cao quý, vĩ đại đúng không? Vậy tại sao sau khi tui giúp gã xóa bỏ sự khác biệt chủng tộc, giúp bạn trai gã biến trở lại thành người, giúp cho bọn họ không còn nỗi lo sợ bị cảm nhiễm khi lăn giường, thì gã ta lại không vui?"

[Bởi vì tư duy của Đông Đông khác với gã ta đó, ha ha]

[Chắc là gã ta thích tang thi hơn]

[Khẩu vị nặng thật]

[Không phải đâu, chỉ là gã ta có đam mê lạ thôi, chúng ta phải học được cách cảm thông]

[Giống như việc thích mái tóc dài vậy, thích một người vì mái tóc dài, nhưng sau khi quen nhau người yêu lại cạo đầu, kết quả là không còn cảm thấy thích nữa]


[Có lẽ chỉ có tình yêu vượt qua chủng tộc mới là tình yêu đích thực]

[Nếu như không phải là tang thi, thì tình yêu sẽ chẳng có gì là cao thượng cả. Trạng thái này của gã ta giống với mấy tên loài người độc ác, vừa xấu xa vừa ích kỷ!]

Nhưng mà, chuyện của Nhạc Hâm Minh hoàn toàn không liên quan gì tới Đằng Đông cả, bây giờ cậu chỉ muốn, vô cùng muốn, cực kỳ muốn, siêu muốn đi ăn mấy món ngon mà thôi!

Nhạc Hâm Minh vừa định chỉnh trang lại bản thân, chuẩn bị tự biên tự diễn một vở kịch, thì Cố Khế đã trực tiếp ôm lấy Đằng Đông rời khỏi chỗ này. Chỉ một cái chớp mắt, Nhạc Hâm Minh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.

[Đúng rồi, Đông Đông, cậu quên nói cho tên từng là tang thi kia biết chuyện sau khi dùng Độc Không Chết, anh ta sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mà sau đó mọi thứ sẽ khôi phục lại bình thường]

Bình luận này nhanh chóng trôi đi, cho nên Đằng Đông - người đang nằm gọn trong lòng Cố Khế, nói cho y nghe nên đi đến Tiểu Thế Giới nào để kiếm món ăn ngon hoàn toàn không nhìn thấy.

Mà Mục Bác Duyến và Nhạc Hâm Minh ở bên kia cũng không thể nào biết được chuyện này.

——

Vào năm 27 tuổi, Tân Tư Tư đã gặp được Mr. Right của bản thân mình.

Hôn lễ của bọn họ được tổ chức đơn giản trong một nhà thờ. Sau khi mạt thế diễn ra, nơi này trong căn cứ của thành phố X đã trở thành nơi để mọi người tới làm hôn lễ.

Tân Tư Tư khoác lên người một chiếc váy cưới đơn giản, cô đang ngồi nói chuyện với phù dâu, cô hồi hộp nắm lấy tay của phù dâu, trong lòng vừa tràn ngập sự hy vọng vừa thoáng chút căng thẳng cho tương lai.

Lúc này, Tân Khảo chạy vào, hắn vịn khung cửa, thở gấp: "Chị, chị, chị!"

Phù dâu thấy Tân Khảo thở hồng hộc, nói không nên lời liền chạy đi lấy ly nước, đưa cho hắn.

Tân Khảo uống một mạch hết ly nước, ý cười có muốn che cũng không che được, nói: "Chị, giành lại được thành phố X rồi!"

"Cái gì!"

Tân Tư Tư bật dậy, đi nhanh tới trước mặt Tân Khảo. Tà váy dài làm cho cô suýt té, Tân Khảo thấy thế liền vội vàng đỡ lấy cô: "Chị, cẩn thận một chút."

Tân Tư Tư mặc kệ buổi hôn lễ, phù dâu đỡ cô chạy ra bên ngoài. Cô vừa đi ra ngoài đã gặp được Mr. Right của mình, trên gương mặt hắn cũng tràn đầy sự vui sướng giống như cô. Hai người tạm thời ném hôn lễ ra phía sau, tay trong tay chạy tới cửa của căn cứ.

Ở chỗ này chỉ có một phần dị năng giả và quân lính xuất chinh, những người khác đa phần đang tiến hành bước giao nộp cuối cùng.

Đầu lĩnh dị năng giả là một người đàn ông có ngoại hình hơi ma mị, Tân Tư Tư từng nghe người khác gọi hắn ta là Mục Bác Duyến, là một dị năng giả hệ lôi vô cùng mạnh, hắn ta cũng là quân chủ chốt trong cuộc chiến lần này.

"Đó là người đàn ông của tao."

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai Tân Tư Tư, cô quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, chỉ là quần áo của người này có hơi cũ nát, thậm chí còn không bằng bộ đồ của một người bình thường ở trong căn cứ.

Lúc Mục Bác Duyến dẫn đoàn dị năng giả đi ngang qua, hắn ta chỉ lo nói chuyện với những chiến hữu của mình, hoàn toàn không nhìn về phía người kia dù chỉ một lần.

"Mày là người đàn ông của tao!"

Thiếu niên kia giống như là bị điên vậy, xông ra bên ngoài, chạy theo sau đoàn dị năng giả, la to: "Bác Duyến, Bác Duyến, là em nè!"

Mục Bác Duyến thoáng nhìn về phía người kia một cái, nhưng cũng không quan tâm lắm. Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi chiếm lại được thành phố X, cho nên không ai quan tâm tới hành động của thiếu niên kia cả.

Tân Tư Tư thì có hơi để ý tới thiếu niên kia, cho nên cô nhìn theo người đó một lúc. Sau khi thấy việc chạy theo phía sau đoàn dị năng giả không có hiệu quả, thiếu niên kia dừng lại, phun nước bọt về phía đoàn dị năng giả, miệng không ngừng lẩm nhẩm cái gì đó. Đột nhiên, người đó hạ vai xuống, vội vàng gập người, cong lưng trốn vào trong đám người.

"Này cô bé."

Một giọng nói ồm ồm vang lên: "Cô có thấy một người con trai trẻ tuổi xinh đẹp nào cao cỡ này không."

Tân Tư Tư im lặng nhìn người có hàm râu quai nón kia.

"Cái thằng đó là một tên trộm chuyên nghiệp, lần trước bị đánh mà vẫn không chừa, lần này còn dám trộm áo khoác của người thân tôi, xem thử xem lần này tôi có đánh chết nó không!"

Tân Tư Tư nhớ lại hành động của thiếu niên kia, sau đó cô chỉ hướng người kia chạy cho ông ta.

"Cảm ơn cô bé."

"Tiểu Tân!". Truyện Dị Giới

Lão Lý dẫn vợ và con gái của mình tới tham dự hôn lễ của Tân Tư Tư, không ngờ bọn họ không gặp nhau ở lễ đường, mà lại gặp nhau ở cửa căn cứ. "Ấy chà, biết ngay cô cũng tới đây mà."


"Chuyện tốt như thế đương nhiên phải đi rồi."

Tân Tư Tư cười, nói.

Lão Lý cũng cười: "Đúng rồi, nghe nói không chỉ chiếm lại được thành phố X, mà phòng thí nghiệm cũng đã nghiên cứu ra được vắc - xin phòng bệnh, có thể sản xuất số lượng lớn, hơn nữa không chỉ cung cấp cho đội ngũ chinh chiến, mà còn cung cấp cho người thường."

Tân Tư Tư vô cùng kinh ngạc: "Vậy...vậy không phải là..."

Lão Lý cười khà khà: "Đúng thế, tang thi tiêu đời rồi!"

——

Cố Khế đang giúp Đằng Đông lựa chọn Tiểu Thế Giới tiếp theo. Sau khi sàng lọc ra những Tiểu Thế Giới có nền ẩm thực vô cùng tuyệt vời, thì y sẽ đưa qua cho Đằng Đông chọn.

Đằng Đông đang sắp xếp lại túi của mình, trong suốt chặng đường cậu cứ mua mua mua dùng dùng dùng, đồ vật ở trong túi rối tung hết cả lên.

Cố Khế sàng lọc xong, quay đầu thấy Đằng Đông đang lôi thuốc khác sinh Độc Không Chết ra khỏi túi. Số lượng vậy mà không ít.

Đằng Đông cảm nhận được Cố Khế đang nhìn mình, vừa tiếp tục sắp xếp lại túi, vừa nói: "Tuy rằng thuốc ở Đại Thế Giới có thể có hơi khác với Tiểu Thế Giới, nhưng em cảm thấy mình vẫn có thể cho bọn họ hướng để nghiên cứu ra vắc - xin phòng bệnh, cho nên em cho chúng vào trong bình nước khoáng, đặt nó lên trên mỗi cái bàn làm việc của quản lý cấp cao và các nghiên cứu viên."

"Em còn để lại thư nữa, không biết bọn họ có tin hay không, không biết thuốc kháng sinh có giúp gì được cho họ hay không."

"Sẽ được."

Cố Khế kéo Đằng Đông qua, đặt một nụ hôn xuống môi của cậu.

Đằng Đông cười, sau đó tiếp tục sắp xếp lại túi của mình.

Cố Khế ngồi xuống bên cạnh cậu: "Tại sao không mua một cái không gian rộng hơn một chút?"

Đằng Đông nói: "Em cũng nghĩ tới việc này rồi, nhưng mà chúng quá sặc sỡ, không gian tốt thật sự thì mua không nổi, cho nên kéo dài tới tận bây giờ."

Cố Khế xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.

Rất nhanh sau đó Đằng Đông đã sắp xếp xong túi của mình, bên trong bây giờ đã trống ra một khoảng.

Khi sắp xuất phát, cậu tùy ý chọn ra một Tiểu Thế Giới trong số những Tiểu Thế Giới Cố Khế đã sàng lọc ra.

Cậu và Cố Khế cùng nhau đứng vào trọng trận pháp Truyền Tống.

Đằng Đông cảm nhận được sự ấm áp đến từ cánh tay vòng trên lưng mình, cả hai cùng nhau đáp xuống Tiểu Thế Giới mới.

"Thể chất rừng cây" của Đằng Đông lại phát huy tác dụng, bọn họ xuất hiện trong một rừng cây, xung quanh là đường núi khúc khuỷu quanh co, phía xa xa có hơn chục ngôi nhà, khói bếp nhẹ nhàng lượn lờ quanh thôn xóm.

Đằng Đông vừa định khen ngợi cảnh tượng yên bình này, thì đã có người phá tan sự sự nên thơ vốn có của nó.

"Sư huynh, em không muốn làm như vậy, là do anh ép em. Bây giờ anh chọn đi, đi theo em, em sẽ tha cho toàn bộ cái thôn này, hay là anh vẫn tiếp tục rời đi và toàn bộ cái thôn này sẽ mất mạng vì anh?"

Đằng Đông: "Excuse me?" Có thể để yên cho người khác livestream khung cảnh xinh đẹp này hay không hả?

——

Kết thúc thế giới mạt thế.

Thế giới tiếp theo có tên, mọi người đón xem nha ~

Mình quay lại rồi đây, không biết còn ai nhớ bộ này không nhỉ ORZ. Xin lỗi mọi người vì mình đã bỏ rơi bộ truyện này trong khoảng thời gian khá dài. Thời gian tới mình không hứa (hứa thật nhiều, thất hứa cũng thật nhiều) sẽ đăng đều theo lịch kiểu mỗi tuần được, mình chỉ có thể nói là mình sẽ không bỏ rơi nó đến mức tính bằng năm nữa thôi T-T.

Trong khoảng thời gian này mình đọc được nhiều truyện nữa cũng hài lắm, mình giới thiệu cho mọi người một bộ nha.

- Tên: Sau khi người qua đường Giáp bị nghe thấy tiếng lòng, được cả gia đình phản diện cưng chiều (tên là mình tự edit á, nên nếu tìm truyện này mọi người tìm tên tác giả nha)

- Tác giả: Tịch Triều Nam Ca.

- Thể loại: Xuyên thư.

- Tóm tắt nội dung bản ngắn gọn (edit tự tóm tắt theo cảm nhận): Hóng drama, hóng drama, hóng drama, chỉ cần biết được đủ nhiều drama thì gia đình tui sẽ tránh được kết cục BE.

- Nếu bạn muốn hóng drama từ cuộc sống của giới thượng lưu đến cuộc sống của các ngôi sao giải trí, thì hãy đến với bộ truyện này. Trong bộ truyện này, mọi người sẽ theo chân (theo tiếng lòng) của Diệp Nhạc Dao (thụ) khám phá những drama từ khắp mọi nơi! Drama vô cùng hấp dẫn và kết cục của những drama đó luôn là cái kết viên mãn nhất! (đến hiện tại thì là vậy, không biết tương lai thế nào) Bạn công và gia đình thụ (gia đình phản diện) là những đối tượng nghe được tiếng lòng của bạn thụ <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui