Phát hiện kẻ theo dõi
Đằng Đông cầm điện thoại —- là điện thoại của thế giới này, cậu vừa mới mua xong, lúc đó cũng đã nói người bán hàng tải về mấy bài hát được yêu thích hiện nay, đeo tai nghe đi theo đoàn du lịch.
Đằng Đông đội một cái nón kết, đeo tai nghe, đi dạo xung quanh. Cậu kéo màn hình tới kế bên hướng dẫn viên du lịch, để cô nói thay cậu, nhân cơ hội trốn việc một chút.
Người thích ra khỏi nhà đi du lịch rất ít, nhưng người thích xem phong cảnh và văn hóa của địa phương khác vẫn rất nhiều, mọi người đi theo hướng dẫn viên cùng nhau đi dạo. Nơi này có thể xem như là một thành phố có lịch sử lâu đời, cho nên phong cảnh có giá trị cũng khá nhiều, khiến cho khán giả đều phấn kích, tận lực nhìn kỹ mọi nơi, bọn họ mỗi người đều có cái nhìn khác nhau đối với chuyện xưa mà hướng dẫn viên kể, còn có một ít khán giả là tác giả nhờ chuyện xưa của hướng dẫn viên mà tìm được không ít linh cảm.
Đối với người ở đại thế giới thì mới mẻ, nhưng tiểu thế giới gần như là giống y chang địa cầu, cho nên cảnh quan cũng như chuyện xưa của nơi này không khơi gợi được hứng thú của Đằng Đông, cậu lấy điện thoại Cố Khế đưa cho mình ra.
Điện thoại này có hình dáng không khác điện thoại bình thường lắm, chỉ có điều nó là màu lam trong suốt thôi, Đằng Đông là một người rất hiếu kỳ với sự vật mới lạ, đầu cũng không ngốc như trẻ bốn tuổi, không cần người dạy, tự mình mò mò một lát cũng biết cách sử dụng cơ bản của nó.
Tìm kiếm trong điện thoại một lát, thấy Cố Khế có gửi đến một tin nhắn.
Đằng Đông mở tin nhắn ra.
"Cuộc họp đầu tiên vừa mới kết thúc, mệt quá. Em đang làm gì vậy?"
Đằng Đông trả lời: "Đang đi cùng với một đoàn du lịch của tiểu thế giới này nè."
Mím môi suy nghĩ, Đằng Đông tìm kiếm một chút, tìm được tính năng camera của điện thoại này, chụp một tấm gửi qua cho Cố Khế.
Cố Khế ngồi ở ghế chủ tịch trong hội trường, trước mặt là một chồng tư liệu thật dày, đang chờ đợi tới thời gian bắt đầu cuộc họp tiếp theo, có thời gian rảnh liền nhớ tới Đằng Đông rồi.
Vừa mới xác định quan hệ xong, còn chưa được ở cạnh bao lâu đã phải tách ra rồi, điều này khiến loại ý niệm nhớ nhung này càng mãnh liệt hơn.
Cố Khế hoàn toàn không nghĩ tới Đằng Đông sẽ trả lời nhanh như vậy, y chớp mắt mở ra tin nhắn của Đằng Đông, đập vào mắt chính là hình Đằng Đông tự chụp.
Đằng Đông không biết kỹ xảo chụp hình linh tinh gì đó, đều là chụp đại, nhưng cậu không cần kỹ xảo gì cả, không có biện pháp nha, ngoại hình đẹp chính là tùy hứng như vậy.
Trong hình là một thiếu niên đội nón kết, đang đeo tai nghe, hơi hơi ngửa đầu nhìn màn hình, mắt hạnh nhân cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cố Khế rất muốn bắt Đằng Đông tới trước mặt hôn hôn, nhưng mà hiện tại cũng chỉ có thể nhìn ảnh để đỡ ghiền thôi.
Nhìn nhìn lại nhìn, khuôn mặt vốn ôn nhu của Cố Khế thoáng nhíu lại.
Đằng Đông vừa đi vừa chơi điện thoại của đại thế giới.
Nam sinh đi bên cạnh cậu nhìn nhìn, cuối cùng không nhịn được tiến tới nói: "Hi, anh bạn, điện thoại này của nhãn hiệu nào vậy?"
"Bạn cho." Đằng Đông trả lời.
"Rất rất đẹp."
Đằng Đông mỉm cười: "Chính anh ấy cải tiến đó, anh ấy rất thích làm mấy cái này."
"Như vậy a." Nam sinh cười cười, lui về bên cạnh bạn của mình.
Đằng Đông tiếp tục cuối đầu nhìn về điện thoại của mình, phát hiện Cố Khế đã nhắn lại.
"Cẩn thận gã."
Ngoài ba chữ đó, Đằng Đông còn nhận được một tấm hình, chính là tấm lúc nãy cậu gửi cho y, chỉ là trên đó có thêm một cái vòng tròn màu đỏ, trong vòng tròn là hình ảnh một nam nhân mặc quần áo màu trắng, nhìn không rõ gương mặt.
Đằng Đông không phát hiện người nam nhân trong hình này có gì không thích hợp, nhưng mà Cố Khế đã nói vậy, cậu sẽ cẩn thận quan sát gã đó.
Khán giả trong phòng phát sóng đang cùng hướng dẫn viên thưởng thức một hoa viên lâu đời ở đây, bất ngờ màn hình bị kéo đi, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Đằng Đông.
Đằng Đông đưa điện thoại lên một chút để khán giả có thể thấy, nhỏ giọng nói: "Cố Khế gửi cho mình, mọi người xem giúp mình một chút."
Khán giả tức khắc chụm đầu nghiên cứu, sau khi xem xong ảnh, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm màn hinh phát sóng, muốn nhìn xem người mà Cố nam thần nhắc Đằng Đông phải cẩn thận đến tột cùng là ai.
[Tui thấy rồi, thực lẳng lơ]
[Đi chơi mặc từ trên xuống dưới đều là màu trắng, gã nghĩ mình là Cố nam thần à, có thể hoàn toàn ngăn cách tất cả bão cát bụi bẩn]
[So sánh gã với Cố nam thần, đây là truyện cười thú vị nhất tui từng nghe]
[Giày của gã cũng là màu trắng]
[Chẳng lẽ có bệnh khiết phích?]
[Còn mang mắt kính có dây đeo màu vàng, không biết vì sao nhìn gã tôi lập tức liên tưởng tới câu mặt người dạ thú] (edit tới đây tự nhiên nhớ tới bạn công trong Khoảng cách của người cũng đeo kính giống vậy =))))
[Đúng, tui cũng liên tưởng tới câu đó]
[Cố nam thần nói phải cẩn thận gã, cho dù bộ dạng của gã có nhã nhặn cỡ nào đi chăng nữa, tui nhìn cũng chỉ thấy toàn người gã phát ra hơi thở ngụy quân tử mà thôi]
[Mọi người quan sát gã kỹ một chút, khó trách Cố nam thần nói Đằng Đông phải cẩn thận gã!]
[Tui cũng phát hiện]
[Cái gì cái gì? Phát hiện cái gì?]
[Cái gì phát hiện?]
[Gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Đông Đông!]
[Tui cũng phát hiện, tuy rằng phần lớn thời gian gã đều nhìn chỗ khác, nhưng cách một đoạn thời gian gã đều sẽ liếc mắt nhìn đến chỗ của Đông Đông]
[Đúng đúng đúng, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được]
[Cố nam thần thật lợi hại, chỉ có một tấm ảnh thôi đã nhìn ra]
[Đương nhiên rồi, Cố nam thần chính là Cố nam thần a!]
[Bởi vì Đông Đông chính là người trong lòng của Cố nam thần, Cố nam thần khẳng định sẽ nhìn càng cẩn thận.]
[Mọi người nói thử xem gã nhìn chủ bá làm gì?]
[Cướp tiền?]
[Cướp sắc?]
[........]
[Bị sắc đẹp của chủ bá mê hoặc?]
[Phát hiện chỗ không tầm thường của chủ bá?]
[Bị mị lực của Đông Đông hấp dẫn?]
Nhìn làm đạn càng đi càng xa, Đằng Đông bất lực thở dài, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác hơn.
Nếu không có Cố Khế đặc biệt dặn dò, chỉ nhắc cậu cẩn thận thôi, chỉ sợ là cậu sẽ bị gã kia ám toán trong tình trạng không biết gì.
Vừa nghĩ như vậy, Đằng Đông liền đem màn hình hướng về phía sau lưng mình, nhờ khán giả giúp cậu nhìn chằm chằm góc chết thị giác của cậu.
Khoảng 5 giờ chiều, chuyến đi tham quan một ngày kết thúc, Đằng Đông mang theo khán giả đi tới một tiệm cơm được người địa phương mãnh liệt đề cử.
Đẳng cấp của tiệm cơm này rất cao, bên trong được trang hoàng rất độc đáo, nhân viên phục vụ mặc quần dài đeo thắt lưng có thêu hoa văn màu đỏ, trông vừa nhanh nhẹn vừa xinh đẹp, bên cạnh là cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy dòng sông chảy quanh thành phố.
Đằng Đông ngồi ở gần cửa sổ, nhân viên đem thực đơn tới, khán giả và cậu cùng nhau xem thực đơn, tràn đầy hứng thú với những món ăn trong đó.
Để thỏa mãn nguyện vọng của khán giả, chỉ cần là món ăn mà mọi người cảm thấy hứng thú cậu liền chọn.
Nhân viên: ".....Tiên sinh, ngài chỉ đi một mình gọi nhiều đồ ăn như vậy, chỉ sợ......"
Đằng Đông vung tay lên: "Không sao, tôi tới đây chỉ là muốn thưởng thức mùi vị thôi, mỗi món ăn một miếng là đủ rồi."
Nhân viên: "......." Thế giới của người giàu cô không thể hiểu được.
[Đông Đông, gã theo cậu tới đây!]
[Ở đây nhiều người, gã chắc không dám làm gì đâu, Đông Đông an tâm ăn cơm nha, ăn no lấy sức đánh gã một trận]
[Đúng đúng đúng, đánh gã một trận, gã theo dõi Đông Đông là định làm gì]
[Cố nam thần nói phải cẩn thận gã, khẳng định là gã không có ý tốt]
[Hừ, đúng là không biết lượng sức mình, cũng không nhìn lại xem nam nhân của Đông Đông là ai!]
Không lâu sau, món ăn được bày lên trước mặt Đằng Đông, cậu đã hỏi nhân viên tên và nguyên liệu để làm những món này.
Vì tác phong đại gia của cậu khi nãy, nhân viên cũng không chê cậu phiền, giới thiệu kỹ càng từng món từng món cho cậu.
Đằng Đông thật sự là làm như những gì cậu nói, mỗi món đều chỉ nếm thử một chút để biết vị, thử xong một món, cậu đều phải tổ chức ngôn ngữ, sau đó tiến hành báo cáo với khán giả trực tiếp.
"Thịt này béo mà không ngấy, thịt mỡ thì mềm thịt nạc thì dai dai, kết hợp cùng với rau củ quả thực là tổ hợp hoàn mỹ nhất!"
"Cá này hương vị tươi mới ngọt ngọt mềm mềm, nhưng có chút ngọt quá, phù hợp với người thích ăn ngọt."
"Đùi dê được nướng rất tốt có màu vàng óng ánh, lớp da giòn giòn, thịt dê không hề ngửi thấy mùi tanh, ngon không ngấy, hương vị đậm đà, cắn một ngụm ngon đến mức đầu lưỡi cũng muốn nhảy múa luôn!"
Nhân viên phục vụ đang mang thức ăn lên: "....." Thế giới của người giàu thực khó hiểu, khó trách kiếp này cô không có số giàu!
Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên hơn phân nửa, mỗi món đều chỉ ăn một miếng uống một vài hớp, nhiều đồ ăn như vậy cũng đủ làm cho Đằng Đông hơi no, nhân viên bưng một cái chén sứ trắng lớn đi tới chỗ cậu, nhìn bộ dáng của cô, cái chén trong tay chắc hẳn không nhẹ, lại nhìn hình dạng cái chén đó, bên trong chắc lại là canh.
[Chủ bá cẩn thận!]
[Ngọa tào gã muốn làm gì vậy!]
[Gã rốt cuộc đã hết nhẫn nại được]
[Đông Đông!]
Nhìn thấy phòng phát sóng đột nhiên náo loạn lên, Đằng Đông quay đầu, thấy đến gã đi theo sau cậu, thậm chí theo tới tận tiệm cơm này, nam nhân mặc nguyên combo trắng ngồi cách cậu không xa, đột nhiên đứng dậy dồn sức chạy tới chỗ này, mà nhân viên đang bưng chén canh cũng vừa vặn cách bàn cậu chỉ vài bước chân.
Nếu nam nhân đó đụng vào người nhân viên, gặp nạn chính là Đằng Đông, cậu sẽ nghênh đón một màn "Tắm trong canh nóng".
Đằng Đông: "....." Người nam nhân này đi theo cậu cả một chặng đường chỉ vì muốn đổ một chén canh nóng lên đầu cậu thôi à?
Đây tận cùng là loại người không có tham vọng cỡ nào a!
Đằng Đông đều muốn đấm ngực dậm chân đau lòng thay gã.
Nhưng mà Đằng chủ bá không hề muốn làm một người cao thượng đến mức vì thỏa mãn nguyện vọng của một kẻ bám đuôi mà chịu một cơn mưa canh, trong nháy mắt khi nam nhân tông vào nhân viên phục vụ, cậu đột nhiên đứng dậy, đẩy nhẹ nam nhân áo trắng một cái, nam nhân áo trắng lảo đảo tựa vào cây cột gần đó.
Nhân viên bị tông phải, bị đẩy nghiêng qua một bên, mắt thấy sẽ bị ngã sấp mặt xuống đất, Đằng Đông từ sau lưng vòng tay đỡ cô một chút, giúp cô ổn định thân thể, tay còn lại thì giữ chén canh sắp làm bạn với đất mẹ thân yêu kia lại.
Nhân viên: "......" Đỏ mặt.
[Chủ bá thật soái!]
[Trời trời, khó thở khó thở!]
[Đông Đông và Cố nam thần có thể cùng nhau hợp thành tổ hợp khiến người khó thở đó nha]
[Tui cũng sắp ngã xuống rồi, phải là Đông Đông ôm mới có thể đứng dậy được]
Đằng Đông đặt cái chén lên bàn, cười nói với nhân viên: "Bạn có sao không?"
Nhân viên: "Không.......không sao....cảm ơn....cảm ơn.....cảm ơn."
Đằng Đông: "Sau này nhớ cẩn thận chút, đừng để bản thân bị thương."
Nhân viên: "Được....được."
Nhân viên che mặt chạy đi.
Ánh mắt nam nhân áo trắng lạnh lẽo, nhưng rất nhanh gã lại mỉm cười tươi rói, đi tới bên cạnh bàn Đằng Đông: "Xin chào, vừa nãy...."
"Tôi biết, mắt anh có vấn đề, không sao." Đằng Đông tràn đầy khoan dung.
Nam nhân áo trắng: "......Để xin lỗi việc hồi nãy, tôi có thể......"
Đằng Đông: "Không thể. Nhân viên, tính tiền."
Nam nhân áo trắng: "......"
Đằng Đông thanh toán xong rời khỏi tiệm cơm, phát hiện Cố Khế vừa gửi tin nhắn cho cậu, mở ra xem, là một ảnh chụp màn hình, là hình chụp phòng phát sóng của cậu, góc độ màn hình và thời gian vô cùng xảo diệu, vừa hay là hình ảnh cậu một tay bưng chén canh, một tay ôm nhân viên phục vụ xinh đẹp, nhân viên còn thẹn thùng cúi đầu.
Đằng Đông: "......Ngọa tào....."
"Đợi cuộc họp kết thúc, anh sẽ tìm em thảo luận chuyện về hình ảnh này một chút:)"
Đằng Đông: "...."
Có thể gọi điện thoại cho thầy của Cố Khế nhờ thầy ấy bảo Cố Khế tham gia thêm mấy cuộc họp nữa được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...