Editor: Nguyệt
Khi ngẩng đầu lên, Chung Thịnh đã khôi phục vẻ điềm tĩnh.
Đăng nhập vào mạng chiến đấu, anh nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn với Ariel.
“Đại ca, sao hai anh đến muộn thế.” Giáp Trùng Chi Thần lười biếng ngồi xổm trong đại sảnh, thấy Chung Thịnh và Ariel đến thì lập tức lao tới.
Ariel hơi nhíu mày, nhìn về phía Chung Thịnh: Cậu bảo cậu ta chờ ở đây?
Chung Thịnh lắc đầu. Ngày hôm qua khi chào từ biệt Giáp Trùng Chi Thần, anh chỉ nói bọn họ có khả năng hôm nay sẽ lên, nhưng không nói thời gian cụ thể.
Ariel lại nhướn mày, nhìn Giáp Trùng Chi Thần với vẻ nghiền ngẫm. Tên này ngày hôm qua còn mang vẻ mặt không tình nguyện, sao hôm nay lại nhiệt tình thế?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Giáp Trùng Chi Thần cười hì hì nhích lại gần: “Hai anh thật là lợi hại nha, hôm qua em không để ý, sáng nay đăng nhập vào mới phát hiện phần thưởng của nhiệm vụ kia thật là nhiều. Lâu rồi em chưa làm nhiệm vụ nào thưởng nhiều như thế. Không biết hôm nay có nhiệm vụ nào kiểu như thế để làm không.”
Ariel cười mà như không cười hỏi: “Hửm? Cậu thiếu tiền?”
“Thiếu! Đương nhiên là thiếu! Các anh không biết đâu, cải tạo cơ giáp tốn kém lắm đó.” Giáp Trùng Chi Thần bắt đầu than thở: “Kim Giáp Trùng của em đây này, đừng chỉ nhìn vào khả năng phòng ngự siêu mạnh của nó, thật ra tiêu tốn nhiều năng lượng lắm. Cơ giáp bình thường chỉ cần trang bị một hộp năng lượng tiêu chuẩn là đủ, còn Kim Giáp Trùng thì cần đến ba hộp năng lượng tiêu chuẩn. Đấy anh xem, chỉ năng lượng thôi đã tiêu hao gấp mấy lần người khác rồi, sao có thể không tốn nhiều tiền được.”
“Vậy cậu còn kiên trì dùng nó làm gì? Chẳng phải còn rất nhiều loại cơ giáp khác sao.” – Chung Thịnh cười hỏi.
“Cái đó … thì em thích mà … Hì hì, đây là chiếc cơ giáp đầu tiên em tự tay thiết kế và cải tạo, có rất nhiều kỷ niệm với nó.” – Giáp Trùng Chi Thần ngượng ngùng đáp.
“Được, tôi hiểu rồi. Thế này đi, tôi sẽ cung cấp tài chính để cậu cải tạo Kim Giáp Trùng tốt nhất có thể. Đổi lại, quyền sử dụng bản thiết kế Kim Giáp Trùng phải giao cho tôi. Cậu thấy thế nào?” Ariel nâng tay lên, mở tài khoản ngân hàng của mình, chuẩn bị chuyển tiền sang cho Giáp Trùng Chi Thần.
Một loạt con số 0 làm Feliz nhìn mà hoa cả mắt. Cậu nuốt nước miếng cái ực, Kim Giáp Trùng của mình đáng giá nhiều tiền thế sao?
“Em … Huyết Lang, mau đánh em một phát đi, có phải em đang nằm mơ không.”
Chung Thịnh liếc mắt xem thường, đạp thẳng vào mông cậu ta một phát.
Bịch.
Bị đạp một phát, Giáp Trùng Chi Thần bổ nhào xuống sàn nhà. Đến khi đứng lên, cậu ta đã bình tĩnh hơn. Cậu nhìn Ariel với vẻ ngờ vực: “Kim Giáp Trùng của em hiện tại chỉ có thể xem như bán thành phẩm, tại sao anh lại bỏ ra nhiều tiền như thế để mua nó?”
Ariel cười nhạt: “Tôi cảm thấy Kim Giáp Trùng của cậu rất có tiềm năng phát triển. Nếu để cậu tập trung phát triển nó, không chừng tương lai nó sẽ mang lại cho tôi một sự ngạc nhiên.”
“Nhưng mà …” Giáp Trùng Chi Thần vẫn còn do dự.
“Được rồi, còn nhưng nhị gì nữa?” – Chung Thịnh nói thêm vào – “Cơ hội tốt như thế, bỏ qua thì không có nữa đâu. Trong vụ này, cậu gần như không cần trả cái gì cả, điều duy nhất phải làm là tiếp tục cải tạo cơ giáp của cậu. Đây chẳng phải mục đích ban đầu của cậu sao? Sở dĩ ngài Ariel đưa cho cậu số tiền này là vì muốn cậu không phải phân tâm về vấn đề tài chính, có thể tập trung cải tạo cơ giáp. Nếu không, lúc cậu có linh cảm lại phát hiện trong túi không có tiền, đến khi kiếm đủ rồi thì linh cảm đã sớm bay mất.”
“…” Feliz trầm mặc không nói. Câu nói cuối cùng của Chung Thịnh đã nói trúng mối lo của cậu. Trong đầu có ý tưởng mà lại không mua nổi linh kiện, không có cách nào tiến hành cải tạo, để lỡ cơ hội thì thật đáng tiếc.
Ariel nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Giáp Trùng Chi Thần, lạnh nhạt nói: “Đồng ý thì ký hợp đồng đi.”
Giáp Trùng Chi Thần nhìn Ariel với vẻ phức tạp: “Anh tin tưởng em như thế sao? Cảm thấy Kim Giáp Trùng của em rất có tiềm năng?”
Ariel cười nửa miệng, nhìn thẳng vào cậu: “Tôi tin vào mắt nhìn người của mình. Tôi có cảm giác cậu sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Giáp Trùng Chi Thần: “…”
Mẹ nó, anh cũng quá tự kỷ đấy!!!
“Được rồi.” Giáp Trùng Chi Thần nhún vai: “Đúng như anh nói, chuyện này chẳng hại gì đến em. Nhưng em phải nói trước, nếu kết quả cải tạo Kim Giáp Trùng không được như anh mong muốn thì đấy không phải lỗi của em.”
“Đương nhiên.” Ariel cười khẽ. Đời trước, công ty KTX nhờ vào hệ cơ giáp Giáp Trùng đã kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ. Hắn đương nhiên là có lòng tin vào Giáp Trùng Chi Thần.
Hai người mở hệ thống, lập hợp đồng, hai bên xác nhận không có vấn đề gì rồi cùng ký vào đó.
Hợp đồng sau khi được hệ thống công chứng sẽ có hiệu lực pháp lý. Kể từ giờ phút này, quyền sở hữu Kim Giáp Trùng siêu cấp vô địch vũ trụ đã nằm trong tay Ariel.
“Phù …” Thu lại hợp đồng, Giáp Trùng Chi Thần thở phào một hơi. “Kỳ lạ, sao em cứ có cảm giác đi bán mình thế nhỉ?”
Ariel nghe thế hơi nhướn mày, tên này nhạy cảm thật.
Chung Thịnh cũng nghe được câu nói thầm của Giáp Trùng Chi Thần, ngầm cười trong lòng. Hợp đồng đã ký rồi, giờ nói thế thì hơi muộn đấy. Tay vô thức sờ soạng trong túi không gian, Chung Thịnh vô tình vớ được một phong thư.
“Hửm?” Lấy lá thư ra nhìn, Chung Thịnh chợt sáng mắt lên, quay đầu lại cười tủm tỉm với Giáp Trùng Chi Thần: “Cậu có biết đại sư Ly Tâm không?”
“Đại sư Ly Tâm?” Giáp Trùng Chi Thần trợn tròn mắt: “Anh nói đại sư thiết kế cơ giáp nổi tiếng khắp Liên bang Ly Tâm?”
“Hẳn là vậy.” Chung Thịnh nhìn cái tên đề trên phong thư, đúng là hai chữ ‘Ly Tâm’.
“Anh quen đại sư Ly Tâm?!!!” Giáp Trùng Chi Thần vô cùng phấn khích, cả người nhào tới Chung Thịnh.
Ngay khoảnh khắc cậu bổ nhào vào lòng Chung Thịnh, người bên cạnh đột nhiên giơ chân đi giày quân đội lên đạp mạnh vào mông cậu một phát, đá bay cậu ra ngoài.
Một tiếng hét thảm vang lên. Chung Thịnh ngây ngẩn nhìn Ariel thu chân, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
“Ngứa chân.” – Ariel thản nhiên nói.
Chung Thịnh mang vẻ mặt 囧.Trưởng quan Ariel, lý do đó của ngài làm sao người ta tin được …
Giáp Trùng Chi Thần mãi vẫn không nói được gì. So vũ lực thì cậu thật sự kém Giảo Lang rất nhiều. Hơn nữa, bây giờ người ta là ông chủ của cậu. Vì cuộc sống, vì bát cơm, cậu chỉ có thể im lặng nhịn xuống.
“Khụ khụ …” Chung Thịnh ho khan hai tiếng để phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, giơ phong thư trong tay lên nói: “Đây là thư đề cử mà thiếu tá Fergellad cho tôi. Lần trước lúc tôi đến, đại sư Ly Tâm đã ra ngoài. Sau đấy tôi cũng quên mất, hôm nay có Giáp Trùng Chi Thần ở đây tôi mới nghĩ đến. Cậu cũng là kỹ sư cải tạo cơ giáp, chắc sẽ có tiếng nói chung với đại sư Ly Tâm.”
“Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!” Giáp Trùng Chi Thần gật đầu lia lịa. Đại sư Ly Tâm đó, đại sư Ly Tâm nổi tiếng khắp Liên bang đó, thần tượng của mình đó!!!
Chung Thịnh cười cười, đưa mắt sang nhìn Ariel hỏi ý, chờ đối phương gật đầu rồi mới nói: “Vậy cùng đi thôi.”
“Được! Được!” Giáp Trùng Chi Thần phấn khích theo sau Chung Thịnh, vài lần có ý đồ cướp thư đề cử từ tay Chung Thịnh nhưng đều thất bại, cuối cùng chỉ đành thành thật theo sau hai người.
Lát sau, đi qua mấy ngã tư đường, họ dừng trước một căn biệt thự. Tất cả những gì tồn tại trên mạng chiến đấu chỉ là hư ảo, nhưng vẫn có rất nhiều người quen mua đất ở đây, đặc biệt là các đại sư thiết kế cơ giáp. Ở đây, bọn họ có thể dễ dàng mua những vật dụng mình cần. Mặc dù đó đều là do hệ thống làm ra, nhưng trải qua tính toán tỉ mỉ, họ vẫn có thể làm ra thành phẩm giống như ngoài đời thực.
Nói cách khác, trên lý thuyết, một chiếc cơ giáp kiểu mới có thể được làm ra trên mạng chiến đấu thì cũng có thể chế tạo ngoài đời thực. Cho nên, rất nhiều công ty khai phá cơ giáp để cho nhân viên nghiên cứu làm việc trên mạng. Nguyên vật liệu trên mạng cũng tốn tiền, nhưng so ra rẻ hơn linh kiện thật nhiều. Hơn nữa, khi tiến hành thí nghiệm, cơ giáp được chế tạo trong thế giới giả tưởng có thể giảm mức hao tổn đến tối thiểu, đồng nghĩa với việc tiết kiệm cho các công ty một khoản tiền không nhỏ.
Chung Thịnh nhấn chuông cửa, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của đại sư Ly Tâm không?”
“Ai đấy?” Trên màn hình hiện lên hình ảnh một ông lão gầy gò râu bạc trắng.
“Chào ngài, tôi được thiếu tá Fergellad giới thiệu đến đây.” Chung Thịnh vội giơ bức thư đề cử lên trước camera.
“Fergellad?” Ông lão nhướn mày, chậc lưỡi: “Thằng nhóc này, lại gây phiền phức cho ta rồi. Các cậu vào đi.”
Lời vừa dứt, hình ảnh của ông bỗng biến mất. Ngay sau đó, cửa mở ra, ba người bước vào căn biệt thự.
Nói là biệt thự, thật ra đây là một tòa trang viên, đằng sau cổng là một khoảng đất trống trải rộng vô cùng, mỗi góc lại chồng chất các linh kiện cơ giáp đủ loại kiểu dáng, rất nhiều thiết bị quý hiếm bị vứt tùy tiện trong xó như phế liệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...