Editor: Nguyệt
Nếu trận đấu đã kết thúc, Chung Thịnh và Ariel tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở trong này nữa, nhanh chóng rời khỏi sân thi đấu.
Xem đồng hồ, đã qua gần một tiếng, hai người bọn họ về tới chỗ chia tay với Felid lúc nãy.
“Oa ha ha ha ha! Kim Giáp Trùng của tôi cuối cùng cũng sửa xong rồi! Tên khốn kiếp kia! Nếu có cơ hội gặp lại mi ta nhất định sẽ khiến mi lác mắt!” Giáp Trùng Chi Thần đứng trước cửa hàng ngửa mặt lên trời cười dài, trông rất kiêu ngạo.
“Sửa xong rồi?” – Ariel thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy! Nói đi, các anh muốn làm nhiệm vụ gì? Nếu Kim Giáp Trùng của tôi được sửa, đừng nói là cơ giáp chế thức, cho dù là cấp úy tôi cũng có thể gánh được năm chiếc.” Giáp Trùng Chi Thần nói rất hùng hổ.
Ariel không phản bác cậu ta. Trong ấn tượng của hắn, cái cơ giáp vàng chói kia trông rất tục, thoạt nhìn như kiểu nhà giàu mới nổi, nhưng lại rất được, nếu không đời trước công ty KTX đã chẳng hao tổn biết bao công sức tiền của để rước nó về.
“Bây giờ chúng ta đi làm nhiệm vụ đó à?” Chung Thịnh nhìn thoáng qua Giáp Trùng Chi Thần đang vuốt ve âu yếm cái ấn không gian của mình, vẻ mặt say mê đó thật sự khiến anh phải rùng mình.
Ừm … vẻ mặt của cậu ta trông thật buồn nôn.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, Ariel đáp: “Đi thôi.” Sau đó mang theo hai người đi tìm NPC để nhận nhiệm vụ.
Giáp Trùng Chi Thần vẫn còn đang âu yếm chiếc cơ giáp mới sửa của mình, cho nên cậu ta bị Chung Thịnh nửa tha nửa lôi đi.
Sau khi tìm được NPC, ba người thuận lợi nhận nhiệm vụ. Điều duy nhất khiến Ariel cảm thấy khó chịu là, vốn hắn muốn thông qua nhiệm vụ này để gây chút phiền toái cho Chung Thịnh, ai ngờ Kim Giáp Trùng được khôi phục như lúc đầu lại rất xứng với danh hiệu của nó, một mình gánh được mười chiếc cơ giáp chế thức tấn công trực diện. Có Kim Giáp Trùng kìm chế, thêm tấn công tầm xa của Chung Thịnh và kỹ xảo cận chiến xuất sắc của Ariel, nhiệm vụ khiến biết bao người chơi cấp úy phải đau đầu cứ thế được bọn họ hoàn thành dễ dàng.
Thôi, hôm nay tha cho cậu ta.
Thản nhiên liếc nhìn Chung Thịnh, Ariel thu lại tầm mắt. Hôm nay Chung Thịnh đã bộc lộ hết thực lực không chút do dự, làm hắn rất hài lòng, xem như lấy công chuộc lại lỗi lầm đi.
Quay đầu nhìn quanh quất bốn phía, Chung Thịnh thấy Giáp Trùng Chi Thần đang mang vẻ mặt thỏa mãn tra tài khoản ngân hàng của mình, còn ngài Ariel thì hình như đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó. Mờ mịt gãi đầu, kỳ lạ, chẳng lẽ mình bị ảo giác? Hình như vừa rồi có người nhìn mình.
Nhún vai bất đắc dĩ, xung quanh tất cả đều bình thường, người đi đường ai cũng bận chuyện của mình, chẳng có ai chia một phần chú ý nào đến anh cả.
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng tôi đăng xuất đây.” – Ariel thản nhiên nói.
“Hả? Hai người thoát trước đi, tôi còn phải đi huấn luyện đã.” Chung Thịnh cười cười, nói với vẻ bình tĩnh.
Ariel chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn Chung Thịnh có một cảm xúc khác thường.
“Sao vậy?” Chung Thịnh không hiểu vì sao ngài Ariel lại nhìn mình như thế.
Giáp Trùng Chi Thần quan sát trên dưới anh một hồi, tặc lưỡi nói: “Chậc, anh giỏi thật đấy, đã qua gần một đêm rồi mà anh còn đi huấn luyện nữa.”
Nói thật, hiện tại cậu đã vô cùng bội phục hai người này. Cái khác không nói, chỉ riêng biểu hiện của họ trong nhiệm vụ vừa rồi đã đủ khiến cậu phải ngưỡng mộ rồi. Cậu có thể đấu lại mười chiếc cơ giáp chủ yếu là nhờ khả năng phòng ngự siêu việt của Kim Giáp Trùng, nên khi gặp tình huống đó cậu chỉ có thể bị động phòng ngự. Mà thực lực của Tinh Không Song Hùng – danh hiệu Felid đặt cho hai người – tuyệt đối có thể đối kháng trực diện với mười chiếc mà không hề yếu thế. Mặc giáp rùa rồi bị đánh và trực diện phá hủy mười chiếc cơ giáp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ Giáp Trùng Chi Thần đã trở thành người hâm mộ của Tinh Không Song Hùng. Là một kỹ sư cải tạo cơ giáp, ngoại trừ tình yêu sâu đậm dành cho Kim Giáp Trùng của mình, cậu còn rất hứng thú với những loại cơ giáp khác. Nhưng cơ giáp tốt phải có chiến sĩ giỏi điều khiển mới được. Mà hai người này tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, nếu bỏ qua họ thì đúng là không biết đi đâu tìm chiến sĩ giỏi để thỏa mãn khát khao được cải tạo cơ giáp của cậu.
Chiến sĩ cơ giáp giỏi không phải cải trắng, tùy ý vươn tay là nhặt được. Hơn nữa, những người đạt tiêu chuẩn đó đa phần xuất thân từ quân đội, loại tiểu tốt không có thực lực như cậu có nhờ người ta cũng không đồng ý. Chính vì nguyên nhân này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Felid đã bày tỏ lòng nhiệt tình của mình với hai người, nhiệt tình đến độ Ariel và Chung Thịnh không chịu nổi.
“Ừ, huấn luyện trụ cột ngày nào cũng phải tiến hành, không được gián đoạn. Quen tay hay việc mà.” – Chung Thịnh cười giải thích.
Ariel đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngày nào cậu cũng tiến hành huấn luyện trụ cột?”
“À … đúng vậy.” Chung Thịnh gật đầu, hơi hiếu kỳ việc ngài Ariel đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện anh huấn luyện.
“Trong bao lâu?”
“Mỗi ngày chừng hai tiếng.” Chung Thịnh lại càng không hiểu.
“Hai tiếng? Lại còn mỗi ngày? Em bái phục, anh giỏi thật đấy.” – Giáp Trùng Chi Thần kinh ngạc – “Trình độ anh đã cao thế rồi, vậy mà còn chăm chỉ tiến hành loại huấn luyện trụ cột buồn tẻ đó, thật khiến em bội phục.” Nói xong, giơ ngón cái lên với Chung Thịnh.
“Thật ra kỹ thuật của tôi cũng thường thôi, nhưng … khi cậu có mục tiêu thì sẽ có động lực.” Chung Thịnh vẫn cười nói.
“Anh giỏi thật đấy!” Giáp Trùng Chi Thần lè lưỡi, “Dù sao em cũng không kiên trì được như vậy.”
“Quen thì tốt rồi.” Chung Thịnh cười khẽ, trong giọng nói có cảm giác gì đó khó diễn đạt bằng lời.
“Cậu … vẫn kiên trì huấn luyện sao?” Ariel rũ mắt, che đi tất cả cảm xúc bên trong.
“Đúng vậy. Để được đi theo trưởng quan của tôi.” Đôi mắt đen của Chung Thịnh sáng ngời, anh nói thầm trong lòng: chỉ cần được theo sau ngài Ariel, mỗi ngày tiến hành những bài huấn luyện buồn tẻ thì có là gì.
“Vậy … nếu sau này cậu có thể điều khiển được cơ giáp rồi, cậu cũng sẽ tiến hành huấn luyện mỗi ngày như vậy sao?” Giọng Ariel nghe có vẻ là lạ.
“Đương nhiên.” Chung Thịnh nhìn Ariel, lòng thầm bổ sung một câu: ‘nếu không làm thế, đời trước, sau khi buông tha cho cơ giáp đánh du kích tầm xa mình am hiểu nhất, làm sao tôi có thể biểu hiện xuất sắc trên phương diện cận chiến như vậy?’. Đó là thành quả của quá trình thực hiện những bài huấn luyện buồn tẻ vô số lần.
Ariel chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hắn không hề biết, phó quan của mình vì để được đi theo mình rốt cuộc đã phải trả giá bằng bao nhiêu mồ hôi và cố gắng.
Năng lực của Chung Thịnh không thuộc loại xuất sắc, dù là xét từ góc độ nào, khả năng của cậu ta cũng rất bình thường. Có thể nói, trong số bạn bè của cậu ta, bất kể là Hạng Phi, Gerald hay Fredia, ai cũng có tư chất cao hơn cậu ta. Nhưng, một Chung Thịnh thoạt nhìn tầm thường như thế, kiếp trước đã đổ biết bao mồ hôi công sức, san bằng khoảng cách về tài năng với đám thanh niên xuất sắc đó, thậm chí còn vượt qua họ.
Ariel biết mình rất khó tính. Trong mắt hắn, người không có thực lực không có tư cách đứng bên cạnh hắn. Cho dù vậy, Chung Thịnh vẫn dùng nghị lực phi thường của mình đạt được mục tiêu đó.
Đúng vậy, đời này, Chung Thịnh trong mắt đại đa số mọi người là rất xuất sắc, nhưng đấy là dựa vào kinh nghiệm đời trước. Nếu cậu ta chỉ định sống bằng tiền dành dụm, thì rất nhanh cậu ta sẽ mờ nhạt trong biển người. Nhưng cậu ta lại không thả lòng bản thân lấy một giây nào, cố gắng rèn luyện vẫn chỉ để được đi theo mình.
Không thể không nói, khi nghĩ đến điều này, Ariel đã rung động. Hắn biết mình giỏi, có rất nhiều người muốn đi theo mình, nhưng khi đối mặt với người cố chấp như Chung Thịnh, cả hai đời đều muốn đi theo mình, hắn thật sự rung động mãnh liệt.
Đè nèn kích động trong lòng, đôi mắt màu lam bạc của Ariel lại bình lặng như trước. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Chung Thịnh.
Đến giờ phút này, hắn tin tưởng triệt để, Chung Thịnh tuyệt đối sẽ không phản bội mình. Bất kể đời trước là xuất phát từ nguyên nhân gì mà Chung Thịnh khuyên hắn đi gặp Elenna, hắn tin việc phục kích hôm đó không có bất cứ quan hệ nào với cậu ta.
Nhìn khuôn mặt tươi cười chẳng hề có vẻ mệt mỏi của Chung Thịnh, Ariel bật thốt ra một câu: “Người được cậu đi theo nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Chung Thịnh ngẩn người, không kìm được nhoẻn miệng cười: “Ariel, người tôi muốn đi theo chính là cậu.”
Nụ cười thản nhiên ấy mang theo sự dịu dàng khiến người ta khoan khoái như được làn gió xuân ve vuốt.
Nhưng khi nhìn vào mắt Chung Thịnh, Ariel lại chấn động. Khuôn mặt luôn không bộc lộ vui buồn của hắn lần đầu lộ ra vẻ kinh hãi.
Hắn tránh tầm mắt Chung Thịnh, giọng hơi khàn khàn, nói: “Vậy cậu vất vả rồi, tôi đăng xuất nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, không đợi Chung Thịnh trả lời, hắn vụt biến mất khỏi con đường.
Chung Thịnh sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nhìn Giáp Trùng Chi Thần. Hôm nay ngài Ariel làm sao vậy? Sao lại thất lễ như thế, còn chưa nói lời từ biệt với người bạn mới tới này đã đăng xuất.
Tác giả:
o[]o Hà hà, mọi người đoán đi, rốt cuộc vì sao Ariel lại đột nhiên thất lễ như thế? Thậm chí còn vội vàng thoát mạng Đây rốt cuộc là vì sao, vì sao chứ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...