Editor: Nguyệt
Cùng lắm, Chung Thịnh sẽ cho hắn một kiểu chết không quá khủng bố. Ừm, đánh thành thịt vụn cái gì, quả cũng có hơi khẩu vị nặng …
Giải quyết xong hai chiếc cơ giáp thủ vệ, nhiệm vụ này đã hoàn thành hơn phân nửa. Kế tiếp, chỉ cần mang theo thiếu tá Fergelad và tiểu thư Stanny chạy thoát thành công, nhiệm vụ sẽ chấm dứt.
Dưới tầng ngầm của một đống kiến trúc, Chung Thịnh tìm được thiếu tá bị nhốt chung với tiểu thư Stanny. Bởi vì khi hai người họ bị bắt giữ, thiếu tá không mặc quân trang, cho nên anh bị tưởng lầm là trợ thủ của Stanny, mà thân phận phóng viên ngoài mặt trận của tiểu thư Stanny cũng giúp họ tránh bị quân phản loạn dùng khổ hình.
“Cảm ơn cậu, tân binh!” Thiếu tá Fergelad vô cùng kích động, cầm hai tay Chung Thịnh: “Cậu hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc!”
“Trưởng quan đừng khách khí, đây là việc tôi phải làm.” Chung Thịnh nhướn mày. Không ngờ vị thiếu tá này lại là trí năng, làm anh có chút kinh ngạc.
Anh nhớ đời trước khi mình tham gia cuộc thi thăng cấp, tất cả cảnh tượng bên trong đều là hình thức, chỉ làm việc một cách máy móc theo quy tắc, không ngờ trong cuộc thi này lại xuất hiện trí năng.
“Không, cậu không hiểu.” Thiếu tá Fergelad lắc đầu, “Nhiệm vụ của cậu chưa chấm dứt.”
Chung Thịnh nhíu mày, câu này nghĩa là sao?
“Nhiệm vụ lần này của cậu là cứu sống hai người chúng tôi ra ngoài đúng không?” Fergelad dẫn dắt.
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu thấy mình có nắm chắc đem được chúng tôi sống sót ra ngoài khi bị mười chiếc cơ giáp bao vây không?”
“…”
Chung Thịnh cuối cùng cũng nhận ra có chỗ nào không đúng.
Mặc dù cùng dạng mục tiêu nhiệm vụ, nhưng đời trước anh chỉ cần thành công xử lý ba chiếc cơ giáp, là có thể thoải mái mang thiếu tá và phóng viên ra ngoài. Còn lúc này đây, anh phải thông qua ẩn núp mới vào được khu nhà, nếu muốn ra ngoài thì cũng phải đối mặt với mười chiếc cơ giáp. Quan trọng hơn, đời trước ba chiếc cơ giáp kia đều tầm trình độ tân binh, còn bây giờ chỉ riêng hai cơ giáp cấp úy đã cho anh ‘niềm vui bất ngờ’ lớn lắm rồi. Nếu cơ giáp tuần tra bên ngoài có cái đạt cấp úy, anh cũng không ngạc nhiên.
“Trưởng quan, ngài có ý kiến gì không?” Chung Thịnh dứt khoát đẩy vấn đề sang cho thiếu tá. Nếu là nhiệm vụ hệ thống đưa ra, không thể không có phương pháp hoàn thành. Tất nhiên, với thực lực của anh, muốn mang theo hai người đột phá vòng vây cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu anh thật sự chỉ là một tân binh thì dù lợi hại mấy vẫn tuyệt đối không đạt được trình độ thoải mái lấy một đấu muời.
Không nghi ngờ gì nữa, phương pháp giải quyết nhiệm vụ này chắc chắn nằm trên người thiếu tá.
Có thể trở thành quan chỉ huy của một chiến khu, nói anh ta không có cách thì ai tin.
Thiếu tá Fergelad nghe vậy cười cười: “Trong cơ giáp của cậu chắc miễn cưỡng nhét thêm được một người. Nếu cậu có thể ẩn nấp để vào được đây, vậy mang theo Stanny lẻn ra ngoài chắc không thành vấn đề.”
“Thiếu tá, ngài …”
Fergelad phất tay: “Tôi là một quân nhân, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của tôi. Đây chỉ là điểm tiếp viện nhỏ của quân phản loạn, ngoài một lượng quân nhất định còn có ba chiếc cơ giáp duy tu. Ba chiếc này không có lực công kích gì lớn, nhưng để hấp dẫn sự chú ý của địch cũng không khó.”
Chung Thịnh nhất thời nghiêm mặt. Hiển nhiên, ý của thiếu tá là anh sẽ điều khiển cơ giáp duy tu đi hấp dẫn sự chú ý của các cơ giáp tuần tra, còn mình thì mang theo tiểu thư Stanny lặng lẽ đào tẩu. Nếu vậy, chỉ cần kỹ thuật không quá kém thì mình muốn chạy thoát không phải vấn đề lớn. Nhưng đồng thời, thiếu tá làm mồi dụ sẽ rất nguy hiểm, thậm chí có thể nói là thiếu tá định dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội đào tẩu cho họ.
“Tôi không đồng ý, ngài thiếu tá.” Tiểu thư Stanny vì bị nhốt mấy ngày mà trông hơi chật vật, nhưng lúc này cô lại hùng dũng phản đối Fergelad: “Tôi tuyệt đối không chấp nhận sự sắp xếp này của anh!”
Fergelad nghiêng mặt không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Xin lỗi tiểu thư Stanny, bây giờ đang chiến tranh, tôi là người có cấp bậc cao nhất ở đây, tất cả phải nghe tôi.”
“Phóng thí!” Tiểu thư Stanny tức đỏ cả mặt, cô vô cùng dũng mãnh túm cổ áo Fergelad, hét lớn: “Phải nghe anh? Hử? Là tên khốn nào nói với tôi chỉ cần gả cho hắn thì sau này tất cả đều nghe tôi? Anh già rồi đãng trí hả? Chuyện xảy ra mới mấy ngày trước đã quên hết rồi???”
Fergelad nhất thời quẫn bách, ngay cả tai cũng đỏ. Anh trăm triệu lần không ngờ Stanny lại nói chuyện đó ra lúc này.
Chung Thịnh một đầu vạch đen, khi chú ý tới thiếu tá đang lặng lẽ nhìn mình thì vội vàng cúi đầu, nghiên cứu hoa văn trên sàn nhà. Nhưng tiểu thư Stanny khí thế hừng hực, tiếng hét tức giận của cô không muốn nghe lọt tai cũng khó.
Thầm phỉ nhổ trong lòng, đời trước lúc nhận nhiệm vụ anh đã thấy nghi nghi rồi, thân là quan chỉ huy của một chiến khu, tại sao thiếu tá Fergelad lại không mặc quân phục đi ra ngoài cùng tiểu thư Stanny? Nay xem ra là ngài thiếu tá cầu hôn tiểu thư Stanny, bảo sao anh ta lại không mặc quân phục. Dù gì thời khắc lãng mạn như thế mà mặc bộ quân phục cứng ngắc thì đúng là phá hỏng bầu không khí thật.
“Stanny, em mau buông tay ra.” Thiếu tá Fergelad đỏ mặt, giãy nhẹ, sợ mình dùng sức mạnh quá lại làm tiểu thư Stanny bị thương.
Kết quả là tiểu thư Stanny thoạt nhìn thùy mị yếu đuối tiếp tục hung ác túm cổ áo thiếu tá, gào thét: “Buông buông cái con khỉ! Tôi mà buông tay nói không chừng sẽ biến thành quả phụ!”
“Gì … gì mà … quả phụ …” Mặt Fergelad càng đỏ hơn, “Em … em đừng nói lung tung, chúng ta … chúng ta chưa kết hôn …”
“Ha! Nói thế nghĩa là anh thừa nhận mình muốn đi chịu chết?” Tiểu thư Stanny cười lạnh, tay càng túm chặt hơn.
“…” Thiếu tá Fergelad trầm mặc một lát. “Như vậy cơ hội đào tẩu của hai người mới lớn hơn …”
“Tên khốn nạn này!” Tiểu thư Stanny hung hăng đẩy anh: “Tôi đây không cần anh cứu, tôi đường đường là phóng viên, cho dù ở lại chỗ này quân phản loạn cũng không dám làm gì tôi. Còn anh, nếu thân phận bại lộ thì chẳng có gì tốt lành đâu, phải để cậu tân binh này mang anh đi mới đúng.”
“Không được!” Thiếu tá sầm mặt: “Ai biết quân phản loạn sẽ làm ra chuyện gì, tôi quyết không để em ở lại đây.”
“Cho nên anh định để mình lại chỗ này?!” Stanny phẫn nộ, mắt đã đong đầy lệ. “Em tuyệt đối không để anh tiến hành cái kế hoạch chó má đó! Có chết thì cùng chết!”
Fergelad nhìn Stanny nước mắt giàn giụa, trầm mặc nửa ngày mới ôm cô vào lòng. Cô chỉ giãy giãy vài cái cho có rồi vùi đầu vào ngực anh.
“Stanny …” Thiếu tá Fergelad nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, giọng trầm khàn: “Anh xin lỗi!”
Không chờ Stanny phản ứng, anh đã chém thẳng vào sau gáy cô, làm cô ngất đi.
“Hãy bảo vệ cô ấy cho tốt.” Thiếu tá Fergelad vẻ mặt đau khổ giao tiểu thư Stanny cho Chung Thịnh, trong ánh mắt là nồng đậm bi thương.
“Tôi từ chối.” Chung Thịnh lùi một bước, từ chối yêu cầu của thiếu tá.
“Cậu …” Thiếu tá sửng sốt, ngẩn ra nhìn Chung Thịnh, dường như không hiểu sao anh lại làm thế.
“Trưởng quan, bảo vệ tiểu thư Stanny là trách nhiệm của ngài. Khi cầu hôn cô ấy, ngài hẳn đã ý thức được điều này.”
“Tôi biết … cho nên …”
“Không có cho nên. Trưởng quan, nếu ngài phải bảo vệ tiểu thư Stanny, vậy để tôi đi thu hút sự chú ý của địch quân đi.”
Nguyệt: Có bạn nào thấy màn kịch của thiếu tá Fergelad và Stanny rất cẩu huyết không? TT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...