Editor: Nguyệt
“Ngắm bắn thủ công!”
Hạm trưởng là một ông lão tóc hoa râm, tuy lúc đầu có khinh địch, nhưng thấy tình hình có biến liền khẩn trương đưa ra đối sách. “Giảm tốc độ, kéo giãn cự ly!”
Ariel để ý thấy chiến hạm sinh vật giảm tốc độ, vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm: “Phát hiện ra rồi à? Đáng tiếc … muộn rồi.”
Bụp!
Pháo phụ bên hông chiến hạm bắn ra một quả cầu kim loại ánh đen. Đạn pháo bay đi với tốc độ cực nhanh, màu sắc lại khuất mắt, nếu không tận mắt nhìn thấy nó bắn ra từ pháo phụ của chiến hạm mình, nhóm Ariel đã tưởng nó là rác vũ trụ.
Bụp!
Lại tiếng bắn nữa. Cứ mười giây Samantha bắn một phát pháo. Chỉ một phút đồng hồ đã có sáu quả đạn triệt tiêu năng lượng im hơi lặng tiếng bay sát chiến hạm sinh vật.
Loại đạn này được thiết kế đặc biệt để tạo hiệu quả tập kích bất ngờ, tạp âm cực nhỏ, chỉ khi ở khoảng cách gần mới nghe được tiếng vút nhè nhẹ.
Đạn triệt tiêu năng lượng tạo âm thanh nhỏ, thể tích cũng nhỏ, thế nên ra-đa của chiến hạm sinh vật cho rằng nó là rác vũ trụ.
Một phút bắn sáu phát pháo. Chiến hạm cỡ trung vốn đang hùng hổ lao tới chỗ chiến hạm sinh vật đột nhiên đổi hướng bay sượt qua cánh bên.
Biến chuyển bất ngờ khiến người của chiến hạm sinh vật ngây ngẩn cả người. Có chuyện gì thế này?
“Nã pháo!” Chỉ huy chiến hạm tuy ngạc nhiên nhưng tỉnh táo lại rất nhanh. Pháo chính tích đủ năng lượng lập tức bắn đạn, cột sáng xanh lục to đùng phụt từ họng pháo ra ngoài.
Ariel nhìn chằm chằm màn hình, nhanh chóng tính toán điểm tấn công của đối phương: “Cánh sau bên trái!”
Lồng phòng hộ trong suốt bao trọn chiến hạm cỡ trung lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh chóng hình thành một tấm khiên hình cung trong suốt che chắn cho vùng cánh sau bên trái.
“Tăng tốc!” Ariel lại ra lệnh.
Lâm Phỉ Nhi điều khiển chiến hạm tiến hành bước nhảy ngắn. Cột sáng xanh lục đánh lên tấm khiên, lại thêm chiến hạm gia tốc đột ngột làm giảm thương tổn nên phát pháo nhanh chóng tiêu biến trong vũ trụ.
“Gian xảo lắm.” Trong chiến hạm sinh vật, ông lão tóc hoa râm nheo mắt lại, cười lạnh lùng, “Pháo chính pháo phụ đồng thời tụ năng lượng.”
“Rõ!”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Bổ sung năng lượng khẩn cấp!” Giọng nữ máy móc đột nhiên vang lên.
Tiếng cảnh báo bất ngờ khiến ông lão ngớ ra, lạnh mặt hỏi: “Sao lại thế này?”
Binh sĩ phụ trách hệ thống năng lượng bối rối lắc đầu: “Không biết …”
“Mau kiểm tra đi!” Ông lão quát.
“Vâng!” Binh sĩ lớn tiếng đáp, cúi đầu kiểm tra nơi xảy ra vấn đề.
Không ai thấy được xác ngoài của chiến hạm sinh vật có mấy quả cầu kim loại bị vỡ, dây leo xanh lục uốn lượn bò ra, bám chặt vào thân chiến hạm, điên cuồng hấp thu năng lượng rồi lớn lên nhanh chóng.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Năng lượng thiếu hụt nghiêm trọng.”
Ông lão kia nôn nóng hỏi: “Tìm ra nguyên nhân chưa?”
“Báo cáo trưởng quan … hình như … có cái gì đó đang ăn cắp năng lượng của chúng ta.”
“Nói thừa!” Lão phẫn nộ quát, “Tôi cần cậu tìm ra ngọn nguồn ở đâu.”
Binh sĩ lắc đầu: “Có … có rất nhiều chỗ bị hụt năng lượng, nhưng đa phần đều ở vỏ ngoài chiến hạm.”
“Vỏ ngoài?” Ông lão giật mình kinh hãi. Rút cuộc là thứ gì mà có thể hấp thu năng lượng của phi thuyền bọn họ từ lớp vỏ bên ngoài?
Một binh sĩ chỉ vào chiến hạm của Ariel càng chạy càng xa trên màn hình, lắp bắp hỏi: “Trưởng quan, chúng ta … có đuổi theo không ạ?”
“Ngu xuẩn! Năng lượng không đủ còn đuổi theo làm gì, làm bia ngắm à!” Lão cả giận quát: “Còn không mau tìm ra nguyên nhân vấn đề đi.”
Mọi người cuống cuồng lên kiểm tra khắp tàu, chừng hai phút sau mới có người hô lên: “Báo cáo trưởng quan, có thứ gì đó đang hấp thu năng lượng ngoài thân chiến hạm chúng ta!”
“Là cái gì? Mau phóng hình ảnh lên đây!”
Màn hình loáng lên một cái, hình ảnh những dây leo thô dài bám trên thân tàu lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.
“Đây là … thứ gì?” Ông lão ngây ngẩn cả người.
Một anh lính ngập ngừng nói: “Hình như … cũng là thực vật.”
“Đừng có nói thừa! Mau nghĩ cách vứt cái thứ kia đi!”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Không đủ năng lượng! Không đủ năng lượng!”
Ông lão cuống lên, quát: “Chết tiệt! Mau nghĩ cách đi!”
Ngay lúc lão đang sứt đầu mẻ trán nghĩ cách ngăn năng lượng sụt giảm, binh sĩ theo dõi ra-đa đột nhiên run rẩy nói: “Trưởng quan … chúng … chúng quay lại rồi!”
“Cái gì?” Lão biến sắc, “Khốn kiếp! Nhất định là trò quỷ của chúng!”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Không đủ năng lượng! Không đủ năng lượng!”
Giọng nữ máy móc vừa dứt lời, tất cả hệ thống trong phòng điều khiển đồng thời ngừng hoạt động. Trong tình huống thiếu hụt năng lượng, chiến hạm sẽ chỉ huy trì hệ thống dưỡng khí cơ bản nhất, các hệ thống còn lại dù là vũ khí hay chiếu sáng đều bị ngắt tự động.
Chiến hạm cỡ trung từ xa nhìn chiến hạm sinh vật, thấy pháo chính tắt sáng và cả chiến hạm tối om om.
Lâm Phỉ Nhi điều khiển chiến hạm lại gần. Cả chiến hạm sinh vật bị bọc kín bởi dây leo chằng chịt, trông như một quả cầu khổng lồ.
Gerald nhìn chiếc chiến hạm sinh vật lúc trước còn giương nanh múa vuốt giờ im lìm không sức sống lơ lửng giữa vũ trụ, chậc lưỡi cảm khái: “Thật là lợi hại!”
Samantha gật đầu đồng ý: “Xem ra hiệu quả rất tốt.”
“Thời gian phát động hơi dài.” Edward nhận xét.
“Cái này thì khó tránh, là thực vật nên cần thời gian hấp thu năng lượng rồi phát triển từ từ.” Lôi Tranh không mấy bận tâm.
Cuối cùng, Hạng Phi tổng kết: “Nói tóm lại, lần này tương đối thành công.”
“Ừ.” Ariel gật đầu, “Ghi hình lại cả rồi chứ?”
[Ngón cái] Lâm Phỉ Nhi gõ emo mặt cười lên màn hình.
“Tốt lắm. Trở về căn cứ.”
“Tuân lệnh!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Ấy ấy, khoan đã!” Gerald đột nhiên nhấc tay hô.
Ariel liếc cậu: “Có chuyện gì?”
“Cái này … tính sao đây?” Cậu chỉ vào ‘quả cầu thực vật’ trên màn hình.
“Tôi thấy bán nó chắc được giá lắm đấy.” Hạng Phi gãi cằm suy nghĩ, cười rất âm hiểm.
Gerald đập tay với cậu: “Tôi cũng nghĩ thế!”
Ariel nhếch môi cười: “Kéo nó về căn cứ đi.”
“Tuyệt!” Gerald hưng phấn, “Chúng ta sẽ bán nó cho viện nghiên cứu. Mọi người bảo … bán thế nào thì hợp?”
Hạng Phi chán nản ôm trán: “Cái tên này, cậu định bán lấy tiền thật đấy à.”
“Làm gì có chuyện đấy!” Gerald nhìn Hạng Phi như thể nhìn thằng đần, “Chúng ta có thể dùng nó để đổi vật tư. Các cậu còn lạ gì nữa, viện nghiên cứu có cả đống thứ hay ho, số lượng thì có hạn. Còn cái thứ này …” Cậu hất cằm chỉ chiến hạm sinh vật, “Hàng vô giá đó nha. Tôi đoán chắc bọn họ rất sẵn lòng đổi nó về.”
Bị một thằng ngố khinh bỉ … Hạng Phi im lặng che mặt. Sau bao năm học hỏi Ariel, cậu quyết định trở về sẽ tẩn cho thằng này một trận!
Khi họ kéo “tù binh” cỡ đại này về, cả căn cứ đều xôn xao.
Các binh sĩ túm năm tụm ba nhìn nhóm Ariel như đang nhìn động vật thời tiền sử. Cái ánh mắt sùng bái xen lẫn chút khiếp hãi này làm tiểu đội Giảo Lang không biết làm sao.
Hạng Phi ho khan hai tiếng, giải thích với mọi người: “Khụ khụ … đây là kết quả sau khi chúng tôi dùng loại vũ khí tối tân do viện nghiên cứu chế tạo ra.”
Tiếc là lời giải thích này không mấy hiệu quả. Sự mạnh mẽ phi thường của Ariel đã ăn sâu vào tiềm thức mọi người khiến ai nấy đều sùng bái lẫn kính sợ. Họ cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, còn cái thứ vũ khí tối tân gì đó mới là phụ.
Tiểu đội Giảo Lang: … Tự dưng có cảm giác bị lơ đẹp là sao!!
Có Edward trợ giúp, bạn ngố Gerald thành công đem chiến hạm sinh vật nguyên đai nguyên kiện kèm cả binh sĩ bên trong đóng gói “bán” cho viện nghiên cứu, đổi lấy lượng vật tư tuy không nhiều nhưng giúp Ariel lập được một đội quân tinh nhuệ vô cùng đặc sắc.
Tiểu đội chỉ có mười mấy thành viên, nhưng được trang bị toàn sản phẩm khoa học kỹ thuật tối tân nhất Liên Bang.
Ed sờ trang phục mặc trên người, nói với giọng hơi hoang mang: “Tôi bỗng có cảm giác mình là Batman …”
Từ Nham đang nghịch thiết bị phản trọng lực giắt ở đai lưng, tiện miệng hỏi: “Batman là gì?”
“Siêu anh hùng thời cổ đại.” Ed đáp, nghĩ một lát lại nói tiếp: “Thật ra tôi thấy, có trang bị này rồi, không chừng chúng ta còn lợi hại hơn cả siêu nhân.”
“À …” Từ Nham gật đầu, hỏi tiếp: “Siêu nhân là ai?”
Ed: “… Người yêu của Batman, cũng là siêu anh hùng.”
“Ồ! Thời cổ đại có nhiều siêu anh hùng thế cơ à?”
“Sao tôi biết được.” Ed nhún vai, “Tôi đọc trong truyện tranh thời cổ thì thấy thế.”
Từ Nham: …
Đạn triệt tiêu năng lượng đạt hiệu quả cực tốt khiến quân đội hết sức phấn khởi.
Loại vũ khí mới này nhanh chóng được trang bị phổ biến toàn quân đội.
Liên Bang hòa bình suốt mấy trăm năm, các loại vật tư đều được tích trữ với số lượng khổng lồ. Hàng hóa điều động từ khắp nơi nhanh chóng đổ về tinh cầu thủ đô.
Lương thực vũ khí được đưa ra tiền tuyến, chất đầy các chiến hạm. Trên chiến trường vũ trụ, chiến hạm sinh vật của Liên minh bắt đầu khốn đốn vì gặp phải thiên địch.
Liên Bang tập kích bất ngờ, khi Liên minh Người tiến hóa còn chưa kịp phản ứng đã dồn dập tấn công tinh cầu vệ tinh số 17.
Lúc này đây, quân Liên Bang không còn nhân nhượng, dùng đạn pháo ion bắn nổ cả tinh cầu.
Một mỏ khoáng thạch với trữ lượng tương đối khả quan bị phá hủy khiến Liên minh nổi giận. Trước đó chúng duy trì thế phòng thủ là vì sợ Liên Bang một khi kích động sẽ phá hủy tất cả mỏ quặng Lyra, như thế chúng sẽ không còn hy vọng nào hết. Liên Bang không dùng biện pháp này cũng là vì sợ quân địch tuyệt vọng rồi sẽ phát điên tấn công ngược lại họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...