Editor: Nguyệt
Nguyễn Minh Đức lười biếng đáp lễ, ánh mắt tham lam vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Trư.
Tiểu Trư bất giác lùi lại một bước, muốn trốn sau Molokov. Nguyễn Minh Đức thấy Tiểu Trư sợ mình thế, vừa lòng mỉm cười.
Gã đi tới chỗ Tiểu Trư, nhìn gương mặt tái xanh của cậu, vỗ vai cậu nói: “Đừng căng thẳng thế, tôi sẽ không … ăn cậu. Ít nhất là …” Gã quay sang nhìn Vu Phàm, cố tình hạ giọng: “Không phải bây giờ.”
Tiểu Trư không biết nghĩ đến cái gì mà trông mặt càng tái nhợt.
“Đủ rồi!” Vu Phàm hất tay Nguyễn Minh Đức ra, mắt phừng phừng lửa giận. “Tránh xa lính của tao ra.”
Nguyễn Minh Đức thu tay lại, nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay bị đánh cho đỏ lên, sầm mặt: “Vu Phàm, tốt nhất anh nên canh giữ bên người cậu ta 24/24. Nếu không thì …”
“Nếu không thì sao?” Giọng cợt nhả của Từ Vệ Quốc vang lên từ đằng sau đám người.
Nguyễn Minh Đức nheo mắt nhìn về phía Từ Vệ Quốc. Vừa nãy Từ Vệ Quốc đi sau cùng nên Nguyễn Minh Đức không nhìn thấy.
“Chào trưởng quan.” Chú ý tới quân hàm trên vai Từ Vệ Quốc, trông mặt Nguyễn Minh Đức có vẻ khó coi.
Từ hôm qua gặp được Ariel, gã đã bắt đầu hỏi thăm tin tức về người đẹp lạnh lùng này. Quân số trên thuyền đông, nhưng ít ai vừa đẹp vừa có khí chất được như Ariel, mà Ariel lại hay đến căn tin và khu huấn luyện, cho nên gã dễ dàng thu được tình báo về cặp chồng chồng thân mật này.
Lính của binh đoàn cảnh vệ số 3, đang trên đường đến một hành tinh nhỏ.
Sau khi biết được tin tức Từ Vệ Quốc cố tình để lộ đó, Nguyễn Minh Đức cười khẩy.
Lính cảnh vệ vốn đã thấp hơn lính cơ giáp một bậc, bọn họ còn bị phái đến canh giữ một hành tinh nhỏ, rõ ràng là bị xa lánh.
Canh giữ một hành tinh nhỏ xa xôi là nhiệm vụ nhàm chán và vất vả nhất. Chỉ có người mới không có bối cảnh xuất thân gì mới bị phái đến đó.
Tuy không biết đôi chồng chồng này làm phật lòng ai mà bị phái đến chỗ đó, nhưng khẳng định là họ không có chỗ dựa.
Nguyễn Minh Đức ngông nghênh nhiều năm nay được như thế tất nhiên không ngu, đa số gã chỉ chơi bời với mấy tân binh cấp thấp. Nhưng vẻ ngoài của Ariel quá hấp dẫn, dù quân hàm ngang nhau, gã có chỗ dựa còn đối phương thì không, biết đâu chừng gã vẫn có cơ hội chơi đối phương một phen.
Trong số ba người, kẻ khiến gã thấy phiền phức nhất chính là tên thiếu úy. Gã không biết tên thiếu úy này chập mạch hay gì mà lại muốn đến chỗ đó làm nhiệm vụ, nhưng vì có mặt hắn ta nên gã phải cẩn thận hơn, không thể để người khác nắm thóp.
“Ừ.” Từ Vệ Quốc hời hợt đáp lễ, đút tay túi quần, liếc xéo gã: “Còn chuyện gì không?”
“Báo cảo trưởng quan, không ạ.”
“Thế thì tránh ra, đừng làm chậm giờ ăn cơm của tôi.” Từ Vệ Quốc đi về phía trước, lúc ngang qua Nguyễn Minh Đức thì cười khinh miệt.
Nguyễn Minh Đức căng mắt, tay siết thành nắm đấm, nhìn Từ Vệ Quốc với vẻ nguy hiểm. Chỉ là thiếu úy mà thôi, không thì …
Nhìn Nguyễn Minh Đức bẽ mặt trước Từ Vệ Quốc, những người khác tất nhiên là hả lòng hả dạ, đặc biệt là Tiểu Trư, lúc trước bị dọa đến tái mặt, giờ nhìn Nguyễn Minh Đức thế này không khỏi thấy mừng thầm.
Vu Phàm thấy Nguyễn Minh Đức đứng đó một lát, rồi nhìn về phía này bằng ánh mắt khó lường, thầm giật mình. Anh ta biết ngoài mặt Nguyễn Minh Đức không dám cãi lời Từ Vệ Quốc, nhưng cũng giống như Nguyễn Minh Đức, Vu Phàm cho rằng nhóm Từ Vệ Quốc vì phạm phải sai lầm gì đó nên mới bị bắt đến tinh cầu nhỏ xa xôi kia làm nhiệm vụ. Trong tình huống đó, nếu Nguyễn Minh Đức quyết tâm ra tay, thì e là họ sẽ gặp nguy hiểm.
Vu Phàm nói với Từ Vệ Quốc chuyện mình lo lắng, không ngờ Từ Vệ Quốc lại chẳng thèm để ý.
Nói đùa, đại bộ phận những người trên thuyền không biết thân phận của gã, nhưng thuyền trưởng và phó quan lại rất rõ ràng, nếu không đã chẳng thể thu xếp cho họ rời thuyền tại một địa điểm đặc biệt. Tên Nguyễn Minh Đức kia có chỗ dựa to cỡ nào gã không biết, nhưng gã tin chắc ở trên thuyền này không có ai dám ra tay với mình.
Thấy Từ Vệ Quốc bỏ ngoài tai lời mình nói, Vu Phàm thầm thở dài. Quả nhiên là còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm. Xem ra anh ta phải che chở họ nhiều hơn rồi.
Nghĩ lại mình bảo vệ đội viên cứ như gà mẹ chăm con, giờ trong danh sách cần bảo bọc lại tăng thêm ba người, Vu Phàm thấy đau hết cả đầu.
Cả Từ Vệ Quốc lẫn Ariel đều không để tâm đến nỗi lo của Vu Phàm.
Chỉ là một hạ sĩ nho nhỏ thôi, bọn họ không để vào mắt. Xét bối cảnh xuất thân, còn ai so được với hai đứa con trai của hai vị tướng quân lừng lẫy như họ. Huống chi, ngoài thế lực của gia tộc, đằng sau họ còn có trường quân đội Đệ Nhất.
Để tránh việc ngoài ý muốn, tuy là rất phản cảm hành động đời trước của Nguyễn Minh Đức, Ariel vẫn nhịn, định chờ nhiệm vụ kết thúc rồi xử lý sau.
Không ai có thể ức hiếp người của hắn xong mà vẫn bình yên vô sự. Trong mắt Ariel, Nguyễn Minh Đức đã là kẻ sắp chết, chẳng nhảy nhót được mấy ngày.
Có lẽ chính vì coi thường Nguyễn Minh Đức, nên mới rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Lúc tỉnh lại, Ariel đã nghĩ vậy.
Bây giờ tình huống của Ariel rất không ổn. Hắn đang ở trong một kho hàng trên phi thuyền, trong kho chất đầy vật phẩm cứu trợ, còn hắn thì bị trói chặt tay chân bằng dây thừng, ném trong góc.
Ariel buồn bực nhíu mày, nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân vì đã quá tự kiêu. Quả nhiên là thời gian này nhàn nhã quá, nên tính cảnh giác giảm hẳn. Nếu là lúc còn làm thiếu tướng, thì làm gì có chuyện hắn sơ ý đến mức bị đánh lén thế này.
Đúng vậy, đánh lén.
Cái từ này đúng là một sự sỉ nhục đối với Ariel. Nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, thiếu tướng nổi danh khắp Liên Bang, người thừa kế sáng giá của gia tộc Clifford, thần tượng của vô số người dân Liên Bang, lại bị lừa bởi một trò bịp bợm rẻ tiền.
Tính đến nay họ đã ở trên thuyền ba tuần, chỉ một tuần nữa thôi là sẽ rời thuyền.
Nhiều ngày rồi Nguyễn Minh Đức không có hành động gì, nên đến Vu Phàm còn buông lỏng cảnh giác, huống chi là Ariel vốn chẳng hề bận tâm.
Chiều hôm nay, sau khi huấn luyện, Chung Thịnh bị Vu Phàm kéo đi chỉ bảo cho nhóm tân sinh. Ariel không vui khi có người khác chiếm lấy thời gian của Chung Thịnh, nhưng hắn biết mình không thể giam cầm Chung Thịnh mãi bên người được.
Hắn trở về phòng một mình. Trên đường đi, lúc rẽ vào hành lang, đột nhiên có người lao vào hắn.
Lúc va chạm, hắn thấy cánh tay đột nhiên nhói đau, sau đó bất tỉnh. Dù là người kinh nghiệm phong phú, nhạy cảm với nguy hiểm như hắn cũng không ngờ có người dám bỏ thuốc mình trên thuyền.
Ngay khoảnh khắc trước khi mất ý thức, hắn loáng thoáng thấy một người đàn ông cao lớn đi về phía mình.
Đến khi tỉnh lại đã thấy mình bị trói chặt tay chân, nhốt trong một kho hàng. Mà kẻ ngồi đối diện chính là tên khốn nạn hắn định “xử lý sau”.
Giờ nghĩ lại, cái bẫy này đúng là đơn giản đến nực cười, thế mà nó lại thành công với ngài Ariel của chúng ta mới đau.
Ariel mặt mày sa sầm, không phải giận mình bị bắt đến đây, mà là giận mình mắc bẫy một cách đơn giản như thế.
Đời trước hắn chưa từng bị bắt cóc, thế mà đời này lại gặp.
Đúng là vô cùng nhục nhã!!!
“Yo, người đẹp, sao trông mặt có vẻ khó coi thế.” Nguyễn Minh Đức ngồi đối diện Ariel, nhìn người đẹp lạnh lùng bị trói chặt như cái bénh tét, nhếch miệng cười xấu xa.
Ariel chẳng buồn nhấc mắt, quẳng vào mặt gã một chữ: “Cút.”
Con cháu thế gia khí chất tao nhã, được giáo dục tốt như hắn không có thói quen dùng lời lẽ thô bỉ để mắng người khác, nhưng bây giờ đang buồn bực vì mình mắc phải cái bẫy đơn giản này, nên không hơi đâu để ý đến vấn đề lịch sự lễ phép.
“Ha ha, có cá tính gớm nhỉ. Nhưng tôi lại thích nhất kiểu này.” Nguyễn Minh Đức cười *** đãng, đi tới chỗ Ariel, đứng từ trên nhìn xuống.
Ariel nhấc mắt, đôi mắt lạnh lẽo không hề dao động, nhìn Nguyễn Minh Đức như đang nhìn một kẻ đã chết, khiến gã khó chịu.
“Người đẹp, đang nhìn gì thế?” Gã nắm cằm Ariel, ép hắn ngẩng lên.
“Nhìn mày chết thế nào.” Ariel bình tĩnh đáp.
Đồng tử mắt co lại, cơn tức chợt lóe qua. Nguyễn Minh Đức nhếch môi: “Đương nhiên là sướng đến chết trên người em rồi.” Nói xong, gã gố tình hạ phần thân dưới, cách lớp quần áo, cọ lên đùi Ariel.
Ariel nhíu mày, vẻ mặt căm ghét.
“Sao? Mất hứng à?” Nguyễn Minh Đức rất không hài lòng với bộ dạng căm ghét mà không hề sợ hãi của Ariel, tay siết càng chặt, khiến gương mặt trắng nõn của Ariel hằn lên hai vệt đỏ.
Ariel rũ mắt, lười chẳng buồn để ý đến tên khốn nạn này, chẳng ngờ lại khiến gã càng tức hơn.
Gã túm cằm Ariel ép hắn ngẩng lên nhìn mình: “Có biết lát nữa tôi sẽ làm gì với em không?”
Ariel tỏ ra bình tĩnh.
Nguyễn Minh Đức cúi đầu, ghé tai Ariel, vươn lưỡi liếm quanh vành tai. Cái cảm giác dính ướt này cực kỳ ghê tởm. Ariel nghiêng đầu muốn tránh, lại bị gã kìm chặt không thể nhúc nhích.
“Lát nữa, tôi sẽ cởi sạch quần áo của em, tách cặp đùi trắng nõn ra, rồi cắm cậu em của tôi vào cái lỗ nhỏ của em. Em sẽ rất sung sướng, lộ ra dáng vẻ *** đãng hạ lưu. Sau đó, tôi sẽ ghi lại tất cả những hình ảnh đó, lưu trữ lại cho mình, rồi ngày nào em cũng phải đến đây cho tôi làm một lần, nếu không tôi sẽ gửi đoạn phim quý báu đó cho người tình nhỏ của em, để nó thấy dáng vẻ phủ phục dưới thân tôi, cầu tôi làm em đó, em nghĩ nó có còn cần em nữa không?”
Mắt Nguyễn Minh Đức ánh lên vẻ hưng phấn. Xem ra gã đã làm chuyện này nhiều rồi.
Bây giờ Ariel đã biết vì sao thằng khốn này đùa bỡn nhiều tân binh như thế mà chẳng mấy ai dám tố cáo. Ngoài lý do gã có chỗ dựa ra, chắc phần nhiều là vì gã có băng ghi hình.
Chỉ tiếc, chiêu này không có tác dụng với Ariel. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Minh Đức, ánh mắt không hề sợ hãi: “Nằm mơ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...