Editor: Nguyệt
Phỉ Nhi, Hạng Phi, hầu như ai cũng học hỏi được rất nhiều điều từ trận chiến này. Một tiểu đội có băng cướp Huyết Dạ làm đá mài dao, tính cả Liên Bang này hiếm có ai được như thế.
Đây là những trợ thủ đắc lực đáng tin nhất của hắn sau này. Với sự hỗ trợ của họ, hắn dám chắc mình có thể bước lên vị trí còn cao hơn cả đời trước.
“Quá tuyệt!” Tiếng hoan hô của mọi người làm ngắt mạch suy nghĩ của Ariel.
Nhìn họ phấn khởi vui sướng, Ariel ngẩng đầu, vừa lúc thấy Phỉ Nhi phát lại hình ảnh cô điều khiển phi thuyền hoàn thành động tác né tránh vô cùng hoàn mỹ.
Trên màn hình, cột sáng lớn sượt qua cánh trái phi thuyền, lớp vỏ bên ngoài chỉ bị xước xát một chút, còn chủ thể phi thuyền hầu như không bị tổn hao gì.
Lần này có một chút yếu tố may mắn, nhưng đã đủ chứng minh kỹ thuật điều khiển phi thuyền của Lâm Phỉ Nhi đang dần dần tiến bộ.
Sau đó là màn truy đuổi của hai phe. Phỉ Nhi và Chung Thịnh phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi lần kẻ địch tấn công họ đều né tránh thành công.
Khoảng cách hai bên vẫn duy trì ở khoảng năm mươi đơn vị vũ trụ. Chiến hạm hải tặc do phải tấn công liên tục nên chỉ có thể giữ tốc độ như hiện tại.
“Năng lượng của màng chắn chỉ còn chưa đến 10%.” Chung Thịnh cau mày nói. Trước đó anh đã cố hết sức tiết kiệm năng lượng, dù bị bắn trúng một số bộ phận không quan trọng vẫn phải đảm bảo an toàn cho động cơ phản lực ở phần đuôi và hai cánh trái phải.
Nhưng cầm cự được đến giờ đã là cực hạn. Chung quy đây vẫn chỉ là một phi thuyền chở khách bình thường, duy trì được tới lúc này đã khiến người ta phải ngạc nhiên rồi.
Từ Bảo Quốc tán thưởng biểu hiện xuất sắc của họ. Sau khi trấn an lữ khách và các thuyền viên, họ vào phòng hạm trưởng nhưng không nhúng tay vào công việc chỉ huy, mà để nhóm học viên tự do hành động.
Mới đầu, trưởng quan Lâm tỏ ra cực kỳ bất mãn. Nhưng sau khi nhìn cả đội phối hợp nhịp nhàng ăn ý, hắn không còn ý kiến gì nữa, chỉ im lặng quan sát họ làm việc.
Ariel ngẩng đầu hỏi: “Phỉ Nhi, còn kiên trì được bao lâu?”
“À, thêm một tiếng nữa cũng không thành vấn đề! ”
Ariel nhíu mày, lạnh giọng: “Nói thật.”
“… Được rồi, giỏi lắm là bốn mươi phút nữa. →.→”
“Hửm?” Ariel hừ lạnh một tiếng.
“… Được rồi, được rồi, nếu không để tinh thần lực bị tổn thương thì chỉ kiên trì được thêm mười phút nữa thôi. =皿=” Emo tức giận ở cuối câu hiện trên màn hình khiến mọi người dù đang trong tình cảnh nguy hiểm vẫn không kìm được bật cười.
“Ừ, vậy là đủ rồi.”
“Đủ cái gì cơ?” Samantha không hiểu.
Edward nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, chợt hiểu ra, nói: “Viện quân. Viện quân sắp đến.”
Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ trên màn hình, từ lúc bị bọn cướp tấn công đến giờ đã qua một tiếng hai mươi phút. Vậy có nghĩa là, theo tính toán bình thường, viện binh quân đội phái tới sau khi nhận được tín hiệu của họ sắp xuất hiện rồi.
“Quá tốt!” Gerald hưng phấn nhảy dựng lên.
Mọi người đều kích động vì tin tức tốt này.
Viện quân! Viện quân sắp xuất hiện rồi!!
“Ariel, chủ pháo của chúng không còn hội tụ năng lượng nữa.” Lôi Tranh đột nhiên lớn giọng nói.
“Ừ, chắc chúng cũng ý thức được điều này.”
“Vậy …”
“Tiếp theo, nếu chúng khôn ngoan thì sẽ chuẩn bị rút lui. Khi đấu với chúng ta, chiến hạm bọn cướp chiếm ưu thế, nhưng khi gặp quân đội Liên Bang chúng chỉ có thể chịu bị đánh.” Ariel lạnh nhạt nói.
Bây giờ băng cướp Huyết Dạ mới thành lập chưa lâu, căn cứ vào năng lực của báo nam thì chắc chưa đến một năm. Chúng vẫn còn yếu, khác một trời một vực với băng cướp Huyết Dạ sau này dám can đảm đối kháng chính diện với quân đội Liên Bang.
Cũng may là như thế, cho nên bọn họ mới thoải mái loại bỏ hai cánh tay đắc lực của Huyết Dạ. Mất đi chúng, Huyết Dạ sẽ không thể thuận lợi chỉnh đốn tập hợp nhiều băng cướp vũ trụ như đời trước nữa.
Mắt Ariel thoáng qua tia sắc lạnh. Bây giờ thực lực của hắn đã hơn hẳn bạn bè cùng lứa, còn băng cướp Huyết Dạ thì yếu đi. Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, băng cướp Huyết Dạ sớm muộn gì cũng có ngày trở thành quá khứ!
Samantha nhìn chiếc chiến hạm cỡ lớn xuất hiện trên màn hình, phấn khởi hô lên: “Viện quân! Viện quân đến!”
“Bọn chúng rút lui rồi.” Lôi Tranh cũng nói.
“Ừ, cẩn thận đấy, đừng buông lỏng cảnh giác, đề phòng chúng tập kích lần cuối trước khi rút lui.” Ariel còn nghiêm túc hơn cả lúc nãy.
Mọi người nghe hắn nói đều kìm chế sự phấn khích, hết sức tập trung theo dõi màn hình.
Một giây ngay trước khi ra khỏi tầm bắn, chủ pháo của chiến hạm bọn cướp đột nhiên phát xạ, cột sáng trắng cực lớn xuyên qua màn đêm u tối, bắn thẳng vào phi thuyền.
May là Phỉ Nhi được Ariel nhắc nhở, không hề thả lỏng cảnh giác, lại thêm Chung Thịnh điều khiển màng chắn bảo vệ, cuối cùng mới thoát được tình cảnh lật thuyền trong mương.
Hành động của bọn chúng hiển nhiên là sự khiêu khích trắng trợn đối với quân đội Liên Bang vừa xuất hiện. Họ nhanh chóng mở chủ pháo, bắn liền mấy phát vào chiến hạm bọn cướp, đánh tan lớp màng bảo vệ, suýt thì phá hủy cả chiến hạm.
Đáng tiếc, thành viên băng cướp Huyết Dạ đều là lũ hung tàn lại liều lĩnh điên cuồng, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chúng thực hiện bước nhảy ngắn, chớp mắt nhảy ra xa một trăm đơn vị vũ trụ, ra khỏi tầm bắn của chiến hạm Liên Bang, rồi nhanh chóng bỏ trốn.
Hành động đó không chỉ khiến tiểu đội Giảo Lang kinh ngạc, mà sĩ quan chỉ huy chiến hạm cứu viện cũng sửng sốt. Tuy nhiên, khi biết không thể đuổi kịp bọn chúng, quân cứu viện nhanh chóng điều chỉnh đội hình, bảo vệ phi thuyền chở khách mình đầy thương tích ở vị trí trung tâm.
Mấy chiếc chiến hạm liên kết lại với nhau, nối thành vòng tròn. Sau đó, một đội lính vũ trang nhảy lên phi thuyền, tiếp nhận công tác điều khiển các bộ phận then chốt.
Một sĩ quan quân hàm thượng tá mặc quân phục phẳng phiu dẫn theo phó quan và hộ vệ của mình bước vào phòng hạm trưởng, quét mắt nhìn một vòng, rất tự nhiên đi về phía Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm.
Hai bên chào hỏi nhau vài câu đơn giản. Sau khi biết họ là huấn luyện viên của trường quân đội Đệ Nhất, viên thượng tá lộ rõ nụ cười tươi.
“Trường Đệ Nhất quả là nơi ngọa hổ tàng long. Hai cậu có hứng thú vào quân đội phát triển không? Tôi đảm bảo, nếu hai cậu đến quân khu III của tôi, tôi có thể lập tức trao quân hàm thiếu tá cho các cậu.” Thượng tá cười tủm tỉm bắt đầu mời chào nhân tài.
Từ Bảo Quốc từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười tao nhã. Lâm Lâm đứng bên cạnh thì chỉ muốn đào hố rồi chui xuống luôn. Hắn biết lý do viên thượng tá này muốn mời chào nhân tài. Nhưng vấn đề là chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn cả. Bị động nhận lấy vinh quang thuộc về người khác, cảm giác này thật khó chịu.
“Thật đáng tiếc, chúng tôi làm việc ở trường Đệ Nhất rất vui vẻ, tạm thời không định rời đi.” Từ Bảo Quốc cười đáp, “Với lại, tôi nghĩ ngài thượng tá tìm nhầm người rồi. Mặc dù chúng tôi là huấn luyện viên của trường Đệ Nhất, nhưng …” Hắn đưa mắt sang nhìn thành viên tiểu đội Giảo Lang, nói tiếp, “Người giải quyết mối nguy lần này không phải tôi.”
“Ồ?” Viên thượng tá ngạc nhiên. Ông xoay người, thế mới chú ý tới một nhóm người trẻ tuổi đứng trong phòng hạm trưởng. Vốn ông nghĩ kế hoạch lần này là do vị huấn luyện viên này vạch ra, rồi chỉ huy học sinh của mình chấp hành. Nhưng theo như cậu ta nói, thì hình như nhóm học sinh này mới chính là người cứu vớt cả phi thuyền.
Nhìn từng gương mặt trẻ trung phơi phới sức xuân, nụ cười trên mặt thượng tá càng lúc càng tươi. Cho đến khi nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi vẫn còn đang điều khiển phi thuyền, nhất thời mặt biến sắc, tiến lên vài bước, nhìn chiếc mũ giáp Phỉ Nhi đang đội trên đầu, vẻ mặt không dám tin vào mắt mình.
“Chẳng lẽ …”
“Đúng vậy, cả chiếc phi thuyền này đều do đồng đội của cháu điều khiển.” Ariel thản nhiên nói.
Thượng tá ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Ariel, trong mắt loáng qua chút ngỡ ngàng, rồi sau đó, mắt ông càng lúc càng trợn tròn ra, cuối cùng còn há mồm trông rất mất hình tượng …
“Lâu rồi không gặp, thượng tá William.” Ariel lễ phép cúi chào.
Thượng tá William sửng sốt một lúc mới vội vàng đáp lễ: “Đúng là lâu rồi không gặp, Ariel. Khoan đã, sao cháu lại ở đây?”
“Chúng cháu đang trên đường đến Học viện Sĩ quan chỉ huy để trao đổi học tập, trùng hợp đi trên con thuyền này.”
Thượng tá đổ mồ hôi lạnh. May là không có chuyện gì xảy ra, nếu công tử của tướng quân Clifford gặp tai nạn trong khu vực ông canh giữ, thì ông không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào nữa.
“Hai người biết nhau sao?” Chung Thịnh hỏi nhỏ.
“Ừ.” Ariel gật đầu. “Trước đây thượng tá William từng dạy anh điều khiển cơ giáp. Là thầy của anh.”
William nghe thế bỗng thấy xấu hổ. Hồi ấy ông rất bất mãn khi một người đường đường là thượng úy như mình lại phải đi dạy một thằng nhóc điều khiển cơ giáp. Nhưng khi gặp Ariel rồi, sự bất mãn của ông đã bay sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...