Chú Ái Tinh Không

Editor: Nguyệt

Thế nên, ngay từ đầu bọn họ không ôm hy vọng gì. Dù sao tinh cầu Hải Lam tuy không phải hành tinh vùng biên giới nhưng cũng không phát đạt. Các học sinh ở đây không thể so được với các học sinh con nhà giàu ở tinh cầu thủ đô về cả tài nguyên lẫn huấn luyện. Đương nhiên, không phải các học viên này hoàn toàn vô dụng, chẳng qua khi so sánh với mức chênh lệch quá nhiều làm bọn họ không mấy nổi bật thôi.

Nhưng, nay xem ra, trong số các thí sinh dự thi được triệu tập lần này vẫn có vài người có tư chất tốt. Nếu được chỉ điểm một chút, nói không chừng bọn họ sẽ có cơ hội ở lại tinh cầu thủ đô. Được như thế sẽ rất có lợi cho tương lai của họ sau này.

“Trung úy …” Một thiếu úy có chút kích động, như muốn nói gì đó.

Trung úy Beasley khoát tay, ngắt lời anh ta: “Không vội, cứ xem đi.”

Thiếu úy định nói ra miệng rồi lại nuốt vào, nhưng ánh mắt dị thường nóng bỏng vẫn nhìn chằm chằm vào Chung Thịnh ở trên màn hình.

Chung Thịnh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trong phòng điều khiển. Mà sở dĩ anh đoán được sự tồn tại của máy giám thị là vì một câu nói đơn giản lưu hành trong quân đội hồi trước: Trong quân đội không có riêng tư. Nghĩa của câu này đã quá rõ ràng, ai đọc hiểu được ngôn ngữ thông dụng đều có thể lý giải hàm nghĩa của nó. Ý tại ngôn trung, câu này muốn nói rằng ở trong quân đội, ở trường quân đội, gần như chỗ nào cũng có camera. Trong quang não của bọn họ có chứa thiết bị định vị, nhưng không bao hàm máy móc giám sát khác. Ngoài ra, trong các loại quân hạm hay ở những tòa kiến trúc khác trong trường quân đội nơi nơi đều lắp đặt hệ thống giám thị. Ngoại trừ buồng vệ sinh, chỉ có phòng của quân nhân do được hiến pháp bảo hộ là có sự riêng tư nhất định.

Chung Thịnh biết rõ điều này nên mới kéo Hạng Phi và Gerald phòng mình rồi nói cho hai người biết chuyện máy giám thị.


“A Thịnh, sao cậu lại biết?” Hạng Phi nhìn Chung Thịnh với vẻ khó tin. Trước mắt rõ ràng là người bạn tri kỷ tốt nhất của cậu, nhưng sao đột nhiên cậu lại có cảm giác thật xa lạ?

Gerald cũng nghi hoặc nhìn Chung Thịnh. Tuy cậu không hiểu biết Chung Thịnh bằng Hạng Phi, nhưng cậu cảm thấy đây không phải chuyện tùy tiện là có thể biết được.

Chung Thịnh khựng lại, môi giật giật, lát sau mới nói: “Tớ nói là xem trên mạng, các cậu tin sao?”

Hạng Phi: “…”

Gerald: “…”

Hai người thực ăn ý nhìn Chung Thịnh với vẻ xem thường. Chung Thịnh bị nhìn đến chột dạ, mất tự nhiên đưa mắt sang chỗ khác.

“Thôi, dù sao A Thịnh cũng sẽ không hại tớ.” – Hạng Phi gãi đầu, nói.

Gerald im lặng nhìn Chung Thịnh: này này, cậu đừng như vậy có được không, mấy lời nói dối vừa nghe đã biết là giả này nói ra chăng có thành ý gì cả. Cậu có muốn gạt thì cũng phải nói cho có kỹ thuật một chút chứ. Cậu nói thế tôi sẽ có cảm giác cậu lười chẳng muốn lừa tôi …


Trong phòng im lặng một hồi. Cuối cùng, vẫn là Chung Thịnh đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.

“A Phi, Gerald, vừa rồi tớ có xem qua bản đồ phi thuyền rồi. Ngoài phòng ở, trên thuyền còn rất nhiều phòng huấn luyện. Nếu trung úy Beasley đã nói chúng ta có thể sử dụng tất cả các phương tiện trên thuyền, thì tớ nghĩ trung úy muốn ám chỉ chúng ta dùng những phòng huấn luyện này. Dù sao, chúng ta còn phải trải qua kỳ khảo hạch ba tháng nữa. Từ tinh cầu Hải Lam đến tinh cầu thủ đô đi mất bảy ngày, nếu chúng ta tận dụng thời gian để huấn luyện, nói không chừng có thể đề cao thực lực.”

“Hiểu rồi.” Hạng Phi gật đầu đồng ý.

Gerald cũng tán thành.

Chung Thịnh cười nói: “Nếu các cậu đã đồng ý, vậy tớ tính thế này. Thể thuật của chúng ta không thể tăng lên trong thời gian ngắn được. Đã vậy, không bằng chúng ta tận dụng thời gian tiến hành huấn luyện cơ giáp. Điều kiện ở tinh cầu Hải Lam chúng ta không tốt, ít ai có cơ hội điều khiển cơ giáp chân chính. Nhưng ở tinh cầu thủ đô và những tinh cầu phát triển khác, tớ nghĩ các học viên gia đình giàu có chắc đã rất quen thuộc với việc điều khiển cơ giáp rồi.”

Nói đến đây, vẻ mặt Chung Thịnh bỗng trở nên nghiêm túc: “Cho dù kỹ xảo của họ có thể không hơn chúng ta, nhưng tối thiểu, độ phù hợp của họ chắc chắn cao hơn chúng ta nhiều. Kinh nghiệm của chúng ta quá ít. Thế nên, tớ cảm thấy trong bảy ngày này, mục tiêu của chúng ta là phải nâng cao độ phù hợp lên 100%, không thì cũng phải được 95% trở lên.”

“A Thịnh, như thế có khó quá không?” – Hạng Phi nói với vẻ không tự tin lắm – “Lúc khảo hạch, độ phù hợp của tớ chỉ có 75%, có thể đạt 95% trong bảy ngày sao?”


“Yên tâm!” – Gerald vỗ vỗ lưng Hạng Phi – “Tớ nghe mấy huấn luyện viên ở câu lạc bộ cơ giáp nói, kỳ thật cái gọi là độ phù hợp chẳng qua là độ thuần thục thôi. Chỉ cần thông qua huấn luyện, người bình thường cũng có thể đạt tới mức trên 90%.”

Gerald vênh mặt lên, kiêu ngạo nói: “Còn dạng tinh anh như chúng ta, tùy tiện cũng lên được trên 95%.”

Hạng Phi rất không thích cái kiểu tự cho mình là tinh anh của tên này, nhìn cậu ta vẻ xem thường: “Cậu thì tinh anh nỗi gì. Tinh thần lực mới 71, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

“Thành tích thể thuật của ông đây rất vĩ đại!” – Gerald tức giận nói. Thành tích tinh thần lực thật sự là một vết thương trong lòng cậu.

“Tứ chi phát triển …” Hạng Phi tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ cậu, lời chưa nói hết nhưng ý ám chỉ đã rõ ràng.

“Thẳng quỷ nhà cậu! Tôi cho cậu nếm thử sự lợi hại của tứ chi phát triển!”

Gerald bị chọc giận lập tức lao lên đánh. Hai người quần nhau thành một đoàn.

Trên trán Chung Thịnh nổi lên mấy sợi gân xanh. Hai tên khốn kiếp kia!

Anh dứt khoát cho mỗi người một quyền, dùng bạo lực đình chỉ trận đánh giữa hai người. Cuối cùng cuộc thảo luận của họ cũng trở lại đề tài bình thường.


“Được rồi, kế hoạch là như vậy. Các cậu tìm phòng mình trước đi. Một giờ sau chúng ta hẹn gặp ở đại sảnh.” Chung Thịnh nhìn đồng hồ, mới thế mà đã qua một tiếng kể từ lúc phi thuyền khởi hành. Nhớ lại nữ sinh vừa mới lên thuyền đã bị đuổi về, anh không khỏi thầm cảm khái.

Đuổi hai tên kia đi, lúc này Chung Thịnh mới có thời gian xem xét gian phòng của mình.

Phòng không quá lớn, nhưng một người ở thì thoải mái. Nội thất được bố trí theo phong cách quân đội, gọn gàng ngăn nắp, không có đồ gì dư thừa. Góc phòng có một cái giường đơn, mặt trên phủ tấm ga giường trắng toát. Vừa rồi lúc vào phòng không để ý, bây giờ Chung Thịnh mới phát hiện ở đầu giường có một chiếc ba lô màu xanh lục.

Mở ba lô ra, bên trong là mấy bộ quần áo để tắm rửa, được may dựa theo số đo của anh. Ngoài quân trang, còn có quần áo luyện tập, quần áo tác chiến, ngay cả lễ phục cũng chuẩn bị tốt. Điều này làm anh không khỏi cảm thán về tài chính hùng hậu của trường quân đội Đệ Nhất.

Bởi vì là trường quân sự, nên Chung Thịnh vào học không cần nộp học phí. Không chỉ có thế, sau khi trở thành học viên chính thức, anh còn có thể lĩnh tiền trợ cấp. Đương nhiên, tham gia các giải đấu trong trường mà đạt thành tích cao cũng được nhận tiền thưởng. Nói tóm lại, sau khi vào trường quân đội, chết đói là chuyện vô cùng khó khăn.

Lấy từ trong ba lô ra một bộ quần áo tập luyện đặt trên giường, Chung Thịnh vào phòng vệ sinh tắm nước nóng.

Tắm xong đi ra, thay bộ quần áo tập luyện kia, Chung Thịnh nhìn đồng hồ thấy còn sớm liền nằm xuống giường ngủ thêm nửa giờ.

Đồng hồ báo thức gọi anh dậy từ trong cơn mơ. Chung Thịnh rửa mặt, tinh thần sảng khoái đi đến đại sảnh trung ương. Đến nơi anh mới phát hiện Hạng Phi và Gerald sớm đã chờ ở đó.

Ngoài dự đoán của anh, trong đại sảnh còn hai người nữa. Anh đều có ấn tượng về họ. Dù sao trong tổng số mười người chỉ có hai nữ sinh, một cô chưa kịp xuất phát đã bi thảm bị đào thải rồi, cô còn lại tất nhiên là được chú ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui