Editor: Nguyệt
Áo ngoài đã cởi ra từ bao giờ. Đến khi Chung Thịnh tìm lại chút tỉnh táo, thì nửa người trên chỉ còn cái áo ba lỗ ôm sát cơ thể.
đầu v* trước ngực được ve vuốt cách lớp áo mỏng tang. Một cảm giác ngưa ngứa khó tả được bằng lời làm Chung Thịnh không kìm được dịch người sang bên né tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng Ariel nghe không vui làm Chung Thịnh lập tức cứng người, rồi nhanh chóng thả lỏng cơ thể, như ngầm đồng ý cho Ariel muốn làm gì thì làm.
Trên cổ, trước ngực, xương quai xanh, những phần da lộ bên ngoài đều không thoát được nụ hôn của Ariel. Từng mảng da thịt màu lúa mạch dần xuất hiện dấu đỏ rải rác.
Cảm giác ươn ướt từ ngực truyền đến làm Chung Thịnh đỏ lừ mặt. đầu v* được liếm láp cách lớp vải mỏng làm cả người anh run lên.
“Em có tin anh không?” Chung Thịnh đột nhiên mở mắt ra nhìn Ariel, không hiểu sao đối phương đột nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu không hề chần chừ.
Trên đời này anh yêu Ariel nhất. Không tin người ấy thì còn tin được ai?
Ariel nở một nụ cười thật đẹp, đến vầng dương rạng rỡ cũng phải thua sắc. Hắn giật giật thân dưới đầy mờ ám, dùng bộ vị cương cứng nọ cọ vào mông Chung Thịnh.
Chung Thịnh lập tức hiểu ý, gật đầu đồng ý. Anh biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nhắm mắt lại.”
Chung Thịnh nghe lời nhắm mắt lại. Sau đó, một cái bịt mắt bằng vải mềm phủ lên mắt anh.
“Đi với anh.” Ariel đỡ anh dậy, kéo tay anh đi về phía phòng ngủ.
Ký túc xá vợ chồng của hai người được thiết kế theo kiểu không gian nửa khép kín. Phòng khách và phòng ngủ chỉ được ngăn cách bằng cửa gấp. Lúc cần, kéo cửa gấp ra là phòng ngủ sẽ trở thành một không gian riêng tư. Bình thường thì xếp cửa gấp lại, phòng khách liền phòng ngủ làm thành không gian rộng rãi khoáng đạt, tạo cảm giác thoải mái.
Ariel kéo tay Chung Thịnh dẫn đến phòng ngủ. Dọc đường đi không ít lần ve vuốt anh. Đương nhiên, ngoài cọ xát da thịt, hắn còn thành công cởi hết quần ngoài của Chung Thịnh và áo của mình. Khi hai người ngã xuống chiếc giường cực đại, Chung Thịnh chỉ còn một cái áo ba lỗ và cái quần lót, còn Ariel thì cả người sạch trơn không còn mảnh vải, đè lên người anh.
“A …” Cắn mút đôi môi dày của đối phương hồi lâu mới thỏa mãn buông ra. Ariel nhổm người dậy, thực hiện bước tiếp theo.
“Nâng tay lên.”
Chung Thịnh nằm trên giường, giơ cao hai tay. Cách cách, cổ tay bị thứ gì đó được bọc lớp lông xù khóa lại.
Lòng thầm nghi hoặc, Chung Thịnh không hiểu sao Ariel lại làm thế này. Đáng lẽ người ấy phải biết dù là yêu cầu gì mình cũng không từ chối chứ. Sao phải dùng còng tay tình thú để khóa mình lại?
“Ariel?” Câu hỏi dò kèm chút bất an. Nhận được đáp án là một nụ hôn khẽ phớt qua môi.
Chung Thịnh yên tâm giao tất cả cho Ariel. Chỉ cần Ariel thích, đừng nói là còng tay, dù là mấy thứ đồ anh hơi phản cảm cũng chịu đựng được.
“Suỵt, đừng nói gì cả.”
Chung Thịnh lập tức mím chặt miệng, quyết tâm lát nữa dẫu có chuyện gì cũng không phát ra tiếng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trang túc mục của Chung Thịnh, Ariel thấy mình thật thất bại, cắn vành tai Chung Thịnh, nói như thể ai oán: “Anh bảo em đừng nói, nhưng không có nghĩa là không được rên.”
Chung Thịnh chợt cứng người, hai tai đỏ rực. Anh gật đầu. Rên rỉ gì chứ … tuy hơi xấu hổ, nhưng Ariel thích thì …
Thấy Chung Thịnh không phản kháng, ngoan ngoãn nằm trên giường mặc mình làm gì thì làm, trong lòng Ariel như có dòng nước ấm chảy qua. Hắn hít sâu một hơi, kìm nén sự nôn nóng xuống đáy lòng. Nhìn quần lót Chung Thịnh căng phồng lên, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không yên tâm lắm, mở quang não ra, đặt ở đầu giường, phóng to màn hình, trên đó hiển thị một bản thuyết minh chi tiết về việc làm thế nào để khẩu giao cho người yêu.
Dù rất tin tưởng vào đầu óc của mình, nhưng đối mặt với người yêu, Ariel vẫn khó tránh chuyện lo này lo kia. Đề phòng lát nữa mình làm không tốt, dù mất mặt hắn vẫn để tài liệu tham khảo ở đầu giường.
May là Chung Thịnh bị bịt mắt, không nhìn thấy tình cảnh quẫn bách của mình bây giờ. Ariel không kìm được mà nghĩ, nếu để phó quan biết mình khẩu giao cho người ta còn phải chuẩn bị tài liệu, thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa.
Bàn tay không ngừng xoa vuốt cơ thể cường tráng tràn đầy sức mạnh của Chung Thịnh.
Chung Thịnh bị che mắt, hai tay bị khóa lại, cho nên xúc giác càng trở nên nhạy cảm hơn.
Nhiệt độ cơ thể của Ariel hơi thấp, tay chân lúc nào cũng lành lạnh. Nhưng, những ngón tay lành lạnh ấy sờ lên da thịt anh lại như ngọn lửa nóng rẫy làm toàn thân anh bốc cháy.
Cơ thể Chung Thịnh ửng lên màu hồng nhàn nhạt, vặn vẹo theo từng cái ve vuốt của Ariel. Thân thể cường tráng mang đậm nét mạnh mẽ quyến rũ của đàn ông nay lại phớt hồng trông thật hấp dẫn. Nhìn người kiên nghị như anh nay nằm dưới thân mình vặn vẹo, trong lòng Ariel trào dâng cảm giác thỏa mãn và ý muốn chinh phục mãnh liệt.
“Chung Thịnh … bảo bối …” Đôi đồng tử màu lam bạc ngập đầy say đắm. Hắn thì thầm gọi tên Chung Thịnh, rải một chuỗi hôn dài lên thân thể anh.
Chung Thịnh nghe tiếng bảo bối ấy mà run rẩy. Một người đàn ông mà bị gọi là bảo bối thì thật mất tự nhiên, nhưng nghĩ đến người nói câu này là Ariel … ừm, hình như cũng êm tai lắm.
Bờ môi hôn lên da thịt ngày càng miết mạnh hơn, lúc sau còn như muốn cắn. đầu v* không ngừng được cắn mút xoa vuốt truyền đến cảm giác tê ngứa đến run rẩy cả người. Chung Thịnh cố kìm nén ý nghĩ tránh né, hơi cử động cơ thể để Ariel làm việc thuận tiện hơn.
Toàn thân Chung Thịnh không có lấy tí thịt thừa, săn chắc mà không mất tính đàn hồi.
Ariel quyến luyến vùng bụng của anh mãi, cảm giác sờ lên đó, cảm nhận bằng da thịt thật sự quá tuyệt vời.
Những nụ hôn liên miên không dứt nơi vùng bụng săn chắc như sợi lông vũ mềm mại lướt qua làm lửa tình càng rực cháy.
“Ariel …” Tiếng gọi khàn khàn bật ra từ cổ họng nghe mà mê người. Chung Thịnh bị khóa hai tay, chỉ đành mong chờ Ariel thỏa mãn mình.
“Ừ, có anh đây.” Ariel cười khẽ, ngón tay lướt dọc cái quần lót màu trắng, phác họa dáng hình vật nọ.
Chung Thịnh rên lên, chỉ muốn Ariel dùng sức thêm một chút, nhưng lại thấy quá xấu hổ, nên đành kìm nén.
“Có thích anh sờ em không?” Ngón tay Ariel nhẹ nhàng cọ xát cái quần đã bị ướt đôi chỗ.
“Thích …” Chung Thịnh không kìm được tiếng rên rỉ, băn khoăn không biết nên tránh ngón tay đáng giận kia hay để nó ma xát mạnh lên một chút.
Ariel mỉm cười vừa lòng, nhanh chóng cởi quần lót của anh ra. dương v*t thô dài không còn trói buộc bật mạnh lên rồi lại rơi xuống.
Đầu ngón tay ma xát cái lỗ nhỏ chỗ đầu nấm. Một sợi tơ trong suốt dần kéo dài theo động tác của hắn.
Ariel cúi người xuống, quan sát phân thân bị mình đùa bỡn không biết bao nhiêu lần. Xúc cảm mềm mại cùng làn da nhẵn nhũi, thật khiến người ta thoải mái.
“A … Ariel …?” Giọng Chung Thịnh nghe như đang run rẩy. Bởi vì anh cảm nhận được làn hơi ấm nóng phả lên thân dưới mình. Cho dù bị bịt mắt, anh cũng tưởng tượng ra được Ariel đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Hai cảm giác xấu hổ và kích thích cùng lúc ập đến làm phần thân dưới hưng phấn lại giật mạnh một cái.
“X … xin lỗi.” Cả người Chung Thịnh đỏ hồng như con tôm luộc. Vừa rồi không cẩn thận lướt qua mặt Ariel.
Nghĩ đến cái đó đó của mình đụng vào mặt Ariel, Chung Thịnh lại hận không thể đào hố chôn mình ngay lập tức.
Ariel cầm lấy phần thân dưới đang không ngừng thể hiện sự tồn tại của nó, lại gần ngửi.
Chung Thịnh có thói quen vệ sinh tốt, trên đó chỉ có mùi sữa tắm nhàn nhạt thanh đạm.
Vươn lưỡi liếm qua phần đầu nấm, mùi xạ hương lập tức tràn khắp miệng.
Chung Thịnh cứng người. Xúc cảm rõ rệt như vậy làm anh suýt thì nhảy dựng lên.
Ng … ngài Ariel lại … lại liếm chỗ đó của mình!!!!
Chuyện này sao có thể chứ! Ngài Ariel cao quý sao có thể làm như vậy!!!!
Chung Thịnh như đang nằm mơ. Anh không ngờ Ariel lại làm như vậy. Nếu là anh làm cho ngài Ariel thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng cứ nghĩ Ariel làm hành động đó là anh lại thấy khó mà tiếp nhận.
Liếm thử một cái, Ariel thấy không có chút phản cảm nào. Thực ra lúc nghiên cứu tư liệu liên quan đến khẩu giao, hắn đã tưởng tượng trong đầu xem sẽ có mùi vị thế nào rồi.
Phải nói thật là lúc đó hắn không suy xét đến vấn đề mùi vị hay tôn nghiêm gì cả, chỉ tưởng tượng lúc đó Chung Thịnh sẽ có biểu cảm ngượng ngùng khó nhịn là đã thấy lòng hưng phấn hẳn lên rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...