Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ nghe Thời Cảnh Thường nói, có chút giật mình, cô còn không biết anh có mặt này nữa đấy, nghề tay trái hả?
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi:
- Chú biết buộc tóc sao?
Thời Cảnh Thường đưa các ngón tay luồn vào tóc cô, vén hết lên một bên tay mình, không nhanh không chậm trả lời:
- Biết một chút!
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, hỏi tiếp:
- Ưm...!vậy, chú đã từng buộc tóc cho ai chưa?
Tay Thời Cảnh Thường hơi dừng lại, nói:
- Chưa, cháu là người đầu tiên!
Câu nói của anh là Hứa Sơ Sơ bất ngờ, cô chớp chớp mắt, nhưng rồi không lên tiếng.


Vậy ra, cô là người đầu tiên chú ấy buộc tóc cho à? Thích vậy!!!
Thời Cảnh Thường nhìn mái tóc đen của Hứa Sơ Sơ, mềm mại lại dài mượt, sờ vào vô cùng thích, ánh mắt anh chuyển dần đến cái tai nhỏ nhắn của cô, rồi xuống chiếc gáy mảnh khảnh, cần cổ xinh đẹp, bất giác yết hầu chuyển động lên xuống...!
Hứa Sơ Sơ uống muỗng canh tiếp theo, lại thắc mắc lên tiếng hỏi:
- Chú biết buộc tóc nhưng lại chưa bao giờ buộc tóc cho ai, vậy....!sao chú lại biết cách làm??
Hoàn hồn trở về, Thời Cảnh Thường tiếp tục đưa tay vén tóc bên mai của Hứa Sơ Sơ lên, thuận miệng đáp:
- Lúc trước có từng thấy mẹ cháu buộc tóc cho cháu! Thế nên...!cũng biết từ lúc đó...!
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, nghe đến chuyện của mẹ, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô cười mỉm, lên tiếng:
- Đúng ha! Lúc nhỏ...!mẹ rất hay buộc tóc cho cháu.

Bây giờ tóc dài nhiều rồi, cũng lớn rồi...!chỉ là...!chẳng còn ai buộc tóc cho cháu nữa.


Ánh mắt Hứa Sơ Sơ xa xăm, tựa như đang nhớ về thứ gì đó, nhưng cô lại cười cho qua:
- Nhưng không sao, bây giờ có chú rồi...!sau này chú sẽ buộc tóc mãi cho cháu, được không?
Tay Thời Cảnh Thường có chút nắm chặt, anh mím môi trả lời:
- Ừm!
Chỉ một chữ thôi, nhưng nó lại làm Hứa Sơ Sơ cảm thấy ấm lòng, dù cô biết chỉ là anh thuận miệng nói cho cô vui, nhưng cô vẫn thấy thích =)), chí ít nó có thể chứng tỏ, anh quan tâm cô, đúng không?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cúi xuống, múc canh uống tiếp.

Thời Cảnh Thường lấy ra một lọn tóc mỏng, quấn quanh nhúm tóc dài của Hứa Sơ Sơ, tự tạo ra dây buộc tóc cột lại cho cô.

Buông tay, Thời Cảnh Thường lên tiếng chợt lên tiếng:
- Sơ Sơ, cháu đừng hi vọng vào chú nữa!
Tay Hứa Sơ Sơ thoáng dừng, một nỗi bất an hiện lên trong lòng, cô cố trấn áp nó lại, nói
- Chú...!muốn nói cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui