Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ đứng hình trong giây lát, cô giật mình nhìn Hàn Cẩn Du hỏi:
- Anh...!đang nói cái gì vậy?
Hàn Cẩn Du đứng trước mặt mẹ mình, giấu bà ra phía sau, nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Anh sẽ nói với em, vậy nên...!đừng tìm mẹ anh nữa!
Một câu nói, như đập vào đầu Hứa Sơ Sơ một phát lớn, cô không thể nào tin được lại nghe câu nói này phát ra từ miệng của Hàn Cẩn Du.

Mím môi, cô khó khăn nói thành lời:
- Khoan đã...!anh nói...!anh biết ? Vậy thì....!tại sao lúc nãy...!anh lại ngạc nhiên khi nghe em nói có liên quan đến mẹ anh? Không lẽ, anh ngạc nhiên....!là vì em biết được chuyện năm đó có liên quan đến mẹ anh ư??
Cái suy nghĩ này làm đầu óc Hứa Sơ Sơ như phát điên, cô trăm tính ngàn tính, sắp xếp mọi thứ, nhưng tại sao, vẫn là không đoán được ra cái kết cục này chứ???
Hàn Cẩn Du nhìn cô, đáy mắt không gợn sóng, gọi:

- Sơ Sơ!!
- Đừng có gọi tên của em!! - Ngay lập tức Hứa Sơ Sơ hét lên, cô nhíu mày không tin được người trước mặt mình.

Cô đã nhìn người bằng con mắt này bao nhiêu năm rồi, trong showbiz có thể loại nào cô chưa từng thấy qua? Nhưng mà....!vì sao năm lần bảy lượt lại bị người đàn ông này làm cho ngạc nhiên chứ?
Hứa Sơ Sơ há miệng lên tiếng:
- Anh...!sao anh có thể làm như vậy? Em cứ luôn tưởng chuyện 3 năm trước anh và Lệ Lệ đều là nạn nhân, đều không biết gì cả, nhưng mà....!không phải sao?? Hóa ra, anh đều biết tất cả, nhưng mà....!lại giả vờ như không biết ư?
Cho đến vài phút trước ở trong căn phòng này, cô vẫn cứ đinh ninh rằng Hàn Cẩn Du không biết gì, vẫn luôn cho rằng anh ấy là vô tôi, thế nhưng....!tại vì sao..

lại là không phải? Tại vì sao??
Hàn Cẩn Du đứng thẳng người, nhìn cô gái trước mặt, có chút không thể lên tiếng, cắn răng, cuối cùng nói:

- Sơ Sơ, thật ra chuyện năm đó....!
Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đầy đủ, Hàn Cẩn Du lại bị Hứa Sơ Sơ một lần nữa lên tiếng cắt ngang:
- Đừng nói với em những điều vô nghĩa như vậy!! Anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao, không cảm thấy tội lỗi à?
- Bao nhiêu năm qua, Lệ Lệ đau khổ vì anh như vậy, là vì cái gì cơ chứ? Anh còn cướp đi của cậu ấy thứ quý giá nhất, mà bây giờ lại đứng đây nói với em những thứ này, anh.....!sao có thể máu lạnh như vậy?? Rốt cuộc thì kiếp trước Lệ Lệ đã nợ gì Hàn gia, mà kiếp này, lại hai lần bị các người làm cho thống khổ như vậy??
Hàn Cẩn Du rũ mắt, nhắc tới Mạc Lệ, trong con người anh mới có chút xoay chuyển, thế nhưng...!vẫn chẳng đủ để nó xoa dịu đi vẻ ngoài lạnh lùng của anh:
- Sơ Sơ, em đã nói như vậy, thì anh cũng chẳng còn gì giải thích!
Hứa Sơ Sơ bị câu nói này làm cho tức giận, cơn tức xông lên từ lồng ngực, khiến cô bộc phát, đưa tay lên muốn đánh Hàn Cẩn Du!
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nói vang lên, làm cô đột ngột dừng lại:
- Đừng, Sơ Sơ!!
Tiếng nói quen thuộc và dịu dàng đó, làm cho Hứa Sơ Sơ bất giác nhớ tới một người, nhưng mà...!người đó lại không thể có mặt ở đây được.

Cứng ngắc quay đầu, thân ảnh hiện lên, xóa tan mọi nghi ngờ trong đầu cô, đúng vậy, Mạc Lệ, cô ấy đã ở đây rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận