Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Mạnh Huyền Chân đợi lâu nhưng không thấy Hứa Sơ Sơ đi ra, anh nghiêng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi về phía đó, bước đi nhanh chóng, tựa như đang rất vội vàng.

Chờ một chút, đó không phải là mẹ kế của Hứa Sơ Sơ sao? Mạnh Huyền Chân từng giúp Thời Cảnh Thường điều tra người phụ nữ này, nhưng đã là từ rất lâu rồi, tuy đã trôi qua nhiều năm, nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mặt của bà ta.

Nghe nói, tháng trước vừa được Hứa Hấn Trung mang về ra mắt Hứa Mạnh Trưởng nữa.

Chợt nghĩ đến cái gì đó, Mạnh Huyền Chân nhìn xuống dưới ly cocktail lúc nãy Hứa Sơ Sơ đã uống, trên đó, có in một dấu môi lớn....!
Sau khi nhận ra cái gì đó Mạnh Huyền Chân liền cười thầm, có chút bất đắc dĩ cảm thán, cô nhóc này...!quả là thú vị mà!!!

----------...--------------...---------
Trong phòng vệ sinh nam,
Hứa Sơ Sơ đá một cước vào trán tên đàn ông béo đó, thành công làm ông ta ngất đi, cô ngước mặt liếc qua nhìn Yết Yến, kéo cuộn giấy bên cạnh, đi đến đưa cho cô ta, nói:
- Mới chỉ là sinh viên năm nhất, rất muốn đi làm sao?
Yết Yến chỉnh trang lại y phục trên người mình, nhận lấy khăn giấy từ tay Hứa Sơ Sơ, lau đi nước mắt, đáp:
- Em...!chỉ muốn có thêm kinh nghiệm thực tế để học tốt hơn thôi!
Hứa Sơ Sơ thu tay về, nhếch môi lên tiếng:
- Mới vào trường, cần phải có kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm hôn đàn ông, hay là kinh nghiệm lên giường? Hả?
Lời nói của Hứa Sơ Sơ đập mạnh vào mặt Yết Yến, khiến cô xấu hổ cúi đầu, một sự tủi nhục dâng trào trong lòng, uất ức chảy thành nước mắt, trào ra ngoài.

Hứa Sơ Sơ đảo mắt, không vì thế mà dừng lại, tiếp tục nói:
- Cái nghề này có bao nhiêu quy tắc ngầm, cô biết không? Có bao nhiêu rủi ro, cô biết không? Có bao nhiêu hạng người, cô cũng có biết không? Hửm? Chưa học được gì từ nhà trường mà đã muốn chạy ra xã hội học, cô tưởng mình là thiên tài sao?
Yết Yến nắm chặt tay, không ngẩng đầu lên, cô bây giờ so với chị ấy, chỉ cảm thấy thật tủi nhục thôi....!
Hứa Sơ Sơ vừa dứt lời, một tiếng nói liền vang lên:
- Con làm gì ở đây vậy, Sơ Sơ?
Hà Như tiến vào, bà kinh ngạc khi nhìn thấy Hứa Sơ Sơ đứng ở đây, dưới chân còn có một người đàn ông mập béo nữa, nhưng ngay lập tức, ánh mắt liền chuyển qua Yết Yến ở trong góc, hốt hoảng, Hà Như thốt lên:

- Ôi trời ơi, Yến nhi, con làm sao vậy??
Yết Yến nghe được tiếng của mẹ mình, liền ngẩng đầu lên, cô chạy đến ôm lấy bà, giọng nói nức nở:
- Mẹ!!!!
Hà Như nhìn Yết Yến một thân tả tơi, tóc thì bị rối tung lên, cả người đầy vết bầm như vừa mới bị đánh, bà quay sang nhìn Hứa Sơ Sơ, lớn tiếng hỏi:
- Sơ Sơ, con đã làm gì Yến nhi, con đã làm gì nó???
Hứa Sơ Sơ phiền não chẹp miệng, cô nhìn Hà Như, nói:
- Tôi đã bảo bà đừng gọi tôi như vậy mà? Bà nghe không hiểu sao?? Bà Hà?
Hà Như chớp chớp mắt, ôm đứa con gái bé bỏng trong ngực mình, hét lớn:
- Rốt cuộc con đã làm gì Yến nhi, hả???
Hứa Sơ Sơ hướng mắt ra ngoài, không buồn lên tiếng,đáp:
- Có mắt thì tự mà nhìn, trông tôi giống đã làm gì con bà lắm sao? Muốn trách thì trách đứa con gái yêu của mình đi! Mới mấy tuổi đầu đã muốn lao ra ngoài xã hội rồi, còn chưa nhìn rõ thế giới này là loại gì!

Yết Yến nhắm chặt mắt lại, nép mình vào trong ngực Hà Như, lên tiếng lí nhí:
- Mẹ, không phải đâu, chị ấy không làm gì cả!!
Hứa Sơ Sơ cười lạnh, nhếch môi nói:
- Lần sau, đừng có mang bộ mặt ngây thơ đó ra đời tìm việc, nếu như muốn, cũng phải đợi bản thân có năng lực đã.

Nói xong Hứa Sơ Sơ đi lướt qua hai mẹ con Hà Như, lúc đi ngang qua, Hà Như nghe loáng thoáng cô chậm dừng chân, đã nói:
- Lần này, là tôi cứu con của bà đấy! Lần sau, thì chưa chắc đâu!
Nhìn bóng lưng Hứa Sơ Sơ đi ra ngoài một cách kiêu ngạo và tự tin như chưa hề xảy ra chuyện gì, Hà Như cắn môi, bà xoay người vỗ về Yết Yến, nhưng trong đầu vẫn hiện lên một thắc mắc: Hứa Sơ Sơ, sao có thể trùng hợp ở đây như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận