Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Chiếc xe đen vút trong làn mưa đêm lạnh, với tốc độ kinh người, Hứa Sơ Sơ nhanh chóng đến được khách sạn PJH.

Tiếng phanh xe "Kít" dài, Hứa Sơ Sơ mở cửa bước xuống, cô mạnh tay đóng cửa lại, rồi dậm chân đi vào.

Nhân viên thấy cô gái chỉ mới vừa gặp vài ngày trước, hôm nay lại đến, hơn nữa lại với một tư thế khác, toàn thân đều ướt sũng, nhưng ánh mắt lại rất mãnh liệt.

Hai người tiếp tân liền đi đến, ngăn Hứa Sơ Sơ lại:
- Cô à, cô lại tới tìm Hàn tổng sao?
Hứa Sơ Sơ liếc ánh mắt sắc lẹm qua, ngay lập tức làm hai cô gái kia rùng mình, cô nhướng môi nói:
- Tránh ra, tôi đang có việc!
Hai người tiếp tân tuy sợ khí tức phát ra trên người của Hứa Sơ Sơ, nhưng lại càng sợ vị tổng giám đốc kia hơn, bây giờ cô gái này mang theo thái độ đi gặp người đó, kiểu gì cũng có phong ba xảy ra, đến chừng đó, người ăn hành, chắc chắn là bọn họ.


Nghĩ vậy, một tiếp tân liền lên tiếng:
- Cô à, người cô ướt cả rồi, để chúng tôi lấy một bộ đồ khác cho cô thay đã nhé?
Bọn họ nếu đã không thể đắc tội được với ai thì chỉ có thể câu kéo thời gian với Hứa Sơ Sơ, để có ít phút thông báo với Hàn Cẩn Du!
Tuy nhiên, Hứa Sơ Sơ lại lạnh giọng từ chối:
- Không cần! Nếu như các cô không muốn bị đuổi việc ngay lập tức thì đừng có ngăn cản tôi!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ vòng qua người bọn họ, đi thẳng vào thang máy, bấm nút đi lên!
Trước phòng 1101, cửa bị đá văng ra, làm chốt khóa bên trong bị bung hẳn ra ngoài, Hứa Sơ Sơ đi vào, mang theo cả nguồn sát khí âm u chết chóc.

Nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, một nữa bị che lấp bởi bóng đêm dày đặc, ánh mắt Hứa Sơ Sơ rét lạnh.


Hứa Sơ Sơ đi nhanh tới chỗ người đàn ông, cô nắm lấy cổ áo anh ta, lớn tiếng nói:
- Em đã từng cảnh cáo anh rồi đúng không? Em đã nói anh không được phép làm tổn thương Lệ Lệ rồi mà!!!!!!!!!
Hàn Cẩn Du ngước nhìn Hứa Sơ Sơ, đôi mắt vẫn bình thản lạnh lùng, lên tiếng:
- Cô ta tới tìm em cầu cứu nhanh như vậy??
Ngay lập tức, "bụp" một tiếng, Hứa Sơ Sơ dùng nắm đấm đã nắm chặt nãy giờ, đánh thẳng vào mặt Hàn Cẩn Du, khiến anh ngã xuống đất.

Khóe miệng Hàn Cẩn Du tóe máu, có thể biết cú đấm đó có bao nhiêu sức lực.

Tóc anh rũ xuống che đi biểu cảm khuôn mặt, làm Hứa Sơ Sơ không nhìn ra anh có ngạc nhiên hay bất ngờ trước hành động của cô hay không!
Hứa Sơ Sơ từng có một đàn em là chị đại lúc học "trung học", cô hay chơi với cô ấy nên có chút ít biết đánh nhau, nhưng không giỏi, chỉ là đủ để phòng thân.

Sau cú đấm đó, tay Hứa Sơ Sơ vẫn nắm rất chặt, chặt đến mức nó run lên từng hồi, cô rũ mắt nhìn người đàn ông đã ngã xuống sàn nhưng không chịu đứng lên kia, hỏi:
- Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại...!xâm hại câu ấy??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận