Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Nhã Lệ vẫn chưa hết sốc, cô cố gắng lên tiếng phản bác:
- Em nói dối! Không thể nào..

lại có chuyện như vậy được!
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, nhìn cô gái ngồi trước mặt, bản thân cô cũng muốn thông cảm cho tâm trạng hiện giờ của Nhã Lệ lắm nhưng lại làm không được, cô...!vui quá =))
- Tôi nói dối chị làm gì? - Hứa Sơ Sơ hỏi ngược lại.

Nhã Lệ mím môi, nhìn cô nói:
- Em nói dối để che đậy tình cảm loạn luân của em, để chị mất hi vọng với Cảnh Thường, đúng không?

Lời Nhã Lệ vừa thốt ra, một trận cười vang lên, Hứa Sơ Sơ che miệng cười vô cùng sảng khoái, trả lời:
- Trí tưởng tượng của chị phong phú thật đấy! Nhưng mà...!đó là sự thật, chị Nhã Lệ, tôi chẳng cần lí do để nói dối chị, và tôi cũng không rảnh rỗi để làm như vậy đâu!
- Nếu như chị không tin, ngay bây giờ tôi có thể cho chị mẫu tóc của tôi và của chú để chị đi kiểm tra ADN luôn, nhưng tôi dám đảm bảo với chị, nó không khớp đâu!
Nhã Lệ nắm chặt tay, hai bàn tay như cấu vào nhau, cô nhìn Hứa Sơ Sơ vẫn ung dung thoải mái trước mắt, trong lòng dâng lên thứ cảm giác ghen ghét không nói thành lời.

- Em....!- Nhã Lệ vừa lên tiếng, Hứa Sơ Sơ ngồi đối diện liền ngắt lời:
- Hơn nữa...!chị cũng đừng có suy nghĩ với Thời Cảnh Thường nữa! Không được đâu!
Câu nói Hứa Sơ Sơ nói ra, bất giác làm Nhã Lệ đứng hình, cô nhìn khuôn mặt cô gái xinh đẹp đang nhếch môi trước mắt nhưng giọng nói lại lạnh ngắt:
- Thời Cảnh Thường...!chú ấy, là của tôi!
Hứa Sơ Sơ vừa cười vừa nhìn Nhã Lệ, đối với tình địch, đôi khi không cần giễu võ dương oai rằng ta mạnh như thế nào, mà cần phải dùng cái đầu và...!cái miệng.

Cô chính là thích dùng 1 một chiêu một, trực tiếp phủ đầu, để cho đối phương một phát ngã xuống đất, không nhúc nhích nổi!
- Tôi với chú ấy không có quan hệ máu mủ nào, mà hiện tại lại là tôi ở bên cạnh chú ấy, chị nghĩ tôi có làm chú ấy yêu tôi được không? Đáp án này tôi nghĩ chị rất hiểu.

- Tại sao chị vừa gặp mặt tôi một ngày trước mà hôm nay đã đến tìm tôi nói chuyện? Chính là vì chị sợ...!chị sợ tôi đe dọa đến chị! Sợ tôi cướp mất chú ấy!
Nhạc Lệ bị nói trúng tim đen, cô chớp chớp mắt, lên tiếng:
- Chị..


từng là bạn gái của Cảnh Thường...!chị có thể....!
- Chị có thể làm gì? Có thể níu kéo lại chú ấy sao? - Một lần nữa, Hứa Sơ Sơ lên tiếng cắt ngang, không để Nhã Lệ nói hết câu.

Cô cười xinh đẹp, nói:
- Chị là bạn gái cũ, chị nghĩ với từng ấy lí do là có thể khiến chú quay về với chị sao? Nhã Lệ, chị lúc trước đã từng có quan hệ yêu đương với chú ấy là thật, nhưng...!đã chia tay cũng là thật.

- Với hiện tại, tôi tin chắc rằng...!chú ấy chẳng còn yêu chị nữa!
Nhìn Nhã Lệ trước mặt đã căng thẳng đến cực độ, cô ta mím môi rũ mắt, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Hứa Sơ Sơ.

Nghĩ rồi, cô ngồi dậy, tách lưng mình ra khỏi ghế, lưu loát lên tiếng:
- Có những chuyện cần hiểu rõ sự việc rồi mới được phép nói, cũng có những người cần phải hiểu rõ được vị trí bản thân mình ở đâu mới tiến tới được, chị nghĩ chỉ ở đâu trong trái tim chú của tôi? Một góc, một phần mười góc, hay là...!không hề tồn tại trong trái tim chú ấy luôn?

Một câu này, đánh vào lồng ngực Nhã Lệ đau nhức, nó thật sự đã làm cho cô cảm thấy mình không là gì so với cô gái ngồi trước mặt này!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, cô bỏ chân đang gác xuống đất, chống tay nói lời cuối:
- Nhã Lệ, chị bỏ cuộc đi, đừng mơ tưởng với chú tôi nữa, chị...!không thắng nổi tôi đâu! Dì Tầm, tiễn khách!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ đứng dậy, cô xoay người đi vào trong, không hề tiếc ánh nhìn ngoái lại.

Công bằng mà nói, cô không hề quá đáng khi nói ra câu cuối cùng, nhưng mà..

tại vì cô tự tin, và sự tự tin đó nhiều đến nỗi nó làm cô kiêu ngạo khẳng định với Nhã Lệ rằng, cô nhất định có thể khiến Thời Cảnh Thường yêu mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận