Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ nghe Thời Cảnh Thường hỏi, cô nhìn vào mắt anh, không trả lời câu đó ngay mà hỏi ngược lại:
- Thời Cảnh Thường, tôi kể anh nghe 1 câu chuyện nhé?
Người đàn ông phía trước im lặng, thấy vậy Hứa Sơ Sơ mới lên tiếng:
- 3 năm trước, tôi từng yêu một người, anh ấy rất đẹp trai, rất nhiều tiền, cũng rất quyến rũ, là một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt.

Tôi theo đuổi anh ấy nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thành công.

- Tôi không phải con người tự ti, cũng không phải kẻ yếu đuối.

Đối với nhiều người tôi chưa bao giờ tỏ ra bản thân yếu kém.

Nhưng ở trước mặt anh ấy, tôi đều luôn nghĩ bản thân mình không đủ ưu tú, không đủ trưởng thành, tôi tìm mọi cách để bản mình trở nên tốt hơn, cao hơn, thành thục hơn, với hi vọng có một ngày anh ấy thấy tôi xứng đáng với anh ấy rồi, có thể mang tôi về đứng bên cạnh.


- Và rồi tôi đã làm được, anh ấy đã chấp nhận tình cảm của tôi.

Lúc đó bản thân tôi cảm thấy rất vui, vui đến mức tưởng bản thân mình đã có được cả thế giới trong tay rồi.

- Tôi ở bên cạnh anh ấy, ôm anh ấy, hôn anh ấy, yêu không tiếc bản thân mình.

Anh ấy cũng yêu tôi, ôm tôi, hôn tôi, ở bên cạnh tôi, thế nhưng....!đến một ngày, anh ấy lại nói...!anh sợ tôi.

Nói đến đây, Hứa Sơ Sơ hơi nhướn mày, cô liếc qua tấm kính cửa sổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, lên tiếng tiếp:
- Tôi cứ nghĩ anh ấy là sợ khoảng cách, sợ gia thế, sợ quan hệ giữa hai chúng tôi, vậy nên tôi càng cố gắng hơn để rút ngắn khoảng cách gần lại, cố gắng mở rộng chính mình, để anh ấy thấy an toàn với tôi.

- Thế nhưng sau bao nhiêu chuyện tôi làm, anh ấy lại có thể...!đứng đằng sau mà phản bội tôi.

Một lần, rồi hai lần, tôi đề phòng hàng ngàn người trước mặt cũng chưa từng đề phòng anh ấy, vậy mà anh ấy lại nghĩ đến việc sẽ tính toán với tôi.

- Lần đầu tiên anh ấy vì người khác phản bội tôi, lần thứ 2 vẫn là vì người khác mà lừa dối tôi, tôi thật sự rất hiếu kì, anh ấy sống vì người khác nhiều đến vậy sao? Nếu sống vì người khác như vậy tại sao lại chưa từng vì tôi mà làm trái lại với điều gì đó?? Chẳng lẽ, trong mắt anh ấy, tôi không xứng đáng để được anh ấy nghĩ đến trước hay sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn sang Thời Cảnh Thường, như muốn thấy được từ anh thứ gì đó, nhưng anh không tỏ thái độ gì cả, chỉ lẳng lặng đứng nghe cô nói.

Hứa Sơ Sơ mỉm cười tự giễu, rồi nói tiếp:
- Người ta từng nói, đừng yêu 1 người quá sâu nặng, đừng xem họ là cả thế giới của mình, nếu không, khi thất vọng, người đó sẽ mang cả thế giới của mình đi.

Và đúng như vậy, tôi đã mất anh ấy, mất luôn thế giới của mình, còn mất hết tất cả nữa....! Người thân của tôi, gia tộc của tôi, thân phận và địa vị, tôi đều mất không còn một thứ gì!

- Tôi bỏ anh ấy đi 3 năm, 3 năm sau, tôi quay về tìm, anh ấy lại mất trí nhớ.

Chẳng còn nhận ra tôi là ai nữa.

Tôi muốn trả thù nhưng mỗi khi anh ấy quan tâm tôi lại không làm được gì cả, cũng không thể nghĩ được điều gì cả.

- Anh ấy tiếp cận tôi, từng bước lại từng bước, làm tôi rối loạn, làm tôi yếu lòng.

Dù trong lí trí vẫn tự mách bảo không thể được nhưng thân thể tôi lại cứ kìm hãm không muốn thoát ra sự quan tâm của anh ấy.

- Ở bên cạnh anh ấy, tôi chợt nhận ra bản thân mình ích kỉ biết bao, phát hiện ra nhiều thứ được giấu kín.

Tôi dần thấy, tôi không còn sức, càng không có cách nào để trả thù nữa rồi...!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, cô tự thấy mình cần phải nói ra như thế này, dù cho Thời Cảnh Thường có thể sẽ không hiểu, nhưng cô vẫn phải nói ra, nếu không, cô sẽ đau đến chết mất.

Thời Cảnh Thường đứng đó nhìn Hứa Sơ Sơ, nỗi đau xót hiện rõ trong đáy mắt.


Anh tiến đến gần cô, đứng ngay trước mặt cô, gọi:
- Hứa Sơ Sơ!
Cô gái vẫn cúi đầu, không ngước lên nhìn.

Thời Cảnh Thường lại tiếp tục gọi:
- Hứa Sơ Sơ, em nhìn tôi đi!
Lần này, Hứa Sơ Sơ chậm rãi ngước mặt lên nhìn anh, đôi con ngươi cô đen láy, chứa mỗi hình ảnh người đàn ông trước mặt.

Thời Cảnh Thường nhìn cô, lên tiếng nói:
- Tôi không quan tâm quá khứ em thế nào, điều mà tôi muốn biết bây giờ, là em, có thích tôi hay không ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận