Hứa Sơ Sơ cảm nhận lòng bàn tay ấm nóng của Thời Cảnh Thường, trái tim lại thêm một lần nhói lên, đau đớn khôn nguôi.
Cô tự cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn, miệng thì nói một đằng, nhưng bên trong lại nghĩ một nẻo, trước thì hận đến mức không thể giết chết ngay lập tức người đàn ông trước mặt, bây giờ lại cảm thấy không nỡ...!
Bản thân cô, từ khi nào lại trở thành như vậy?
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng hỏi:
- Vì sao lại khóc vậy? Vì tôi sao?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cô nghiêng người tránh tầm tay anh, tự lau nước mắt của mình, qua loa đáp:
- Tôi sợ tối, dưới này lại lạnh, nên mít ướt thôi.
Thời Cảnh Thường: "..."
Anh là con nít hả? Dễ lừa lắm sao?
Cái lí do nghe là biết giả rồi! Có không muốn trả lời cũng phải tìm lí do chính đáng chút chứ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thời Cảnh Thường với tay lấy đống hoa quả, lại gần chỗ cô, áp sát ngồi dựa vào đưa về phía trước nói:
- Cô ăn chút gì đi, có lẽ ngày mai mới có người đến cứu chúng ta! Cũng phải có ít đồ lót dạ qua đêm nay.
Hứa Sơ Sơ trước nhìn anh áp sát mình, nhíu mày hỏi:
- Anh ngồi qua bên kia đi, ngồi gần tôi làm gì?
Thời Cảnh Thường nhún vai, ra vẻ ngây thơ đáp :
- Cô bảo cô sợ tối mà, ngồi đối diện sẽ lấp đi ngọn lửa, khiến nó càng nhỏ hơn thôi.
Tôi sẽ ngồi bên cạnh, như vậy ánh sáng sẽ lớn hơn.
Hứa Sơ Sơ nhướn mày, nhưng không nói gì, cũng không ngăn cản hành động của ai đó.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Sao lại có cảm giác như mới bị lừa nhỉ? Là cô nghĩ nhiều quá sao?
Hứa Sơ Sơ nhìn qua đám củi, lấy thêm vài cành khô bỏ vào, không để ý khóe môi người nào đó khẽ hiện lên ý cười.
Thời Cảnh Thường đung đưa tay, lên tiếng nói:
- Cô mau ăn đi, nếu không khuya đói bụng đấy, tôi cầm mỏi tay rồi.
Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn anh, rồi lại liếc xuống nhìn tay anh, chớp mắt vài cái, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Mỏi thì bỏ xuống, ai bảo cầm mà than chứ! Cô cũng đâu bắt anh ta cầm cho cô.
Hứa Sơ Sơ cầm một quả táo non lên gặm, vừa gặm vừa hỏi:
- Anh lúc nãy đi ra là tìm mấy thứ này à?
Thời Cảnh Thường nhìn cái miệng cô ăn nhỏ nhắn, mắt không chớp, tự động đáp:
- Không, thấy cô khóc, không biết làm gì nên đi ra thôi.
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, liếc mắt sắc bén nhìn qua, vậy là anh ta không phải vì sợ cô đói mà đem về hả? Tên chết bầm này!
Gặm một miếng lớn, cô lên tiếng hỏi:
- Vậy thứ này ở đâu ra?
Thời Cảnh Thường vẫn nhìn cô, máy móc trả lời:
- Đi đường thấy nên vơ về, cũng là đồ ăn được.
Nghĩ tới cô chắc chưa ăn gì nên đem về đây.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Nửa câu trước đúng là nghe không lọt nổi lỗ tai mà.
Thấy nên vơ về? Cô lại đập anh cho không trượt phát nào!!
Nói kiểu gì đấy? Ý anh là anh tiện tay lấy về chứ gì? Nghe mà muốn tẩn cho một trận khiếp!
Nói chuyện kiểu này với ai chứ với gái là nó tán cho rồi.
Đúng là không biết lựa lời chiều lòng người mà.
Hứa Sơ Sơ nhai xong quả táo đầu tiên, cô vứt hột sang một bên, lại lấy tiếp quả nữa gặm một miếng.
Thấy Thời Cảnh Thường vẫn nhìn mình không rời mắt, Hứa Sơ Sơ liền hỏi:
- Sao anh cứ nhìn tôi vậy? Cũng muốn ăn à? Đói sao? Đây, cho anh này, ăn chung đi!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa với tay lấy thêm một quả nữa đưa tới trước mặt Thời Cảnh Thường, miệng vẫn nhóp nhép nhai quả còn lại.
Thời Cảnh Thường nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, ánh mắt như không có tiêu cự, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm.
Nhìn đến đôi môi đỏ hồng đang mấp máy, anh bất giác lên tiếng:
- Đúng là tôi rất muốn thử, xem nó có ngọt như trong tưởng tượng hay không!
Nói rồi, ngay lúc Hứa Sơ Sơ vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì, thân hình Thời Cảnh Thường bỗng di chuyển, anh nhướn người về trước, một đường thẳng nhắm tới, ngay phần còn lại của quả táo trên môi Hứa Sơ Sơ, hạ miệng mình ngậm lấy một nửa....!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...