Sau vài phút vùi đầu trong hỏm vai Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ ngóc đầu lên, mắt cô hơi đỏ, nhưng không còn ướt nữa.
Nhẹ nhàng đẩy người Thời Cảnh Thường ra, nhưng lại bị anh ép ngược lại, hỏi:
- Cô muốn đi đâu?
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng đáp;
- Thả tôi ra đi, tôi đi tìm thuốc cho anh!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, lại hỏi:
- Ở đây có thuốc để kiếm sao?
Hứa Sơ Sơ gật đầu, trả lời;
- Có, tôi biết một ít thảo dược, có thể tìm thử để cầm máu, cũng không thể để vết thương cứ chảy máu như vậy được!
Thời Cảnh Thường nghe thấy vậy, không nỡ buông cũng phải buông, anh chậm rãi thả vòng tay mình ra, nhìn Hứa Sơ Sơ đứng lên.
Thấy vành mắt đỏ hoe, lại có cảm xúc muốn làm gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không làm gì, chỉ mím môi nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Hứa Sơ Sơ lúc điều trị ở Anh, khoảng thời gian nhàm chán, đều thường dùng để đọc sách.
Trong bệnh viện thì cũng chỉ có sách bệnh viện, vậy nên cô đọc và biết một số thảo dược ở trong đó.
Dưới vực sâu này, tuy không có những loại thảo dược quý hiếm, nhưng cũng không phải là không có những loại bình thường dùng để cầm máu đơn giản.
So với điều kiện trên mặt đất và ở những nơi bình thường, có lẽ ở đây sẽ có những loại tốt hơn.
Đi hết một vòng, Hứa Sơ Sơ đem về một nhúm lá cây, cô nhìn thấy Thời Cảnh Thường đã kiếm củi và đang ngồi đánh lửa.
Nhìn lên trên, mới phát hiện trời đã sắp tối, cô tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh nói;
- Anh cởi áo ra đi, tôi sơ cứu vết thương cho!
Thời Cảnh Thường ngoái đầu nhìn, có chút nghi ngờ hỏi;
- Lá cây này không có độc chứ? Cô biết rõ chúng không vậy?
Hứa Sơ Sơ: "..."
Câu hỏi mang tính chất sỉ nhục thật sự! từ khi nào cô bị xem thường như vậy chứ?
Đúng là cô không học y nhưng kiến thức vẫn đầy mình nhé, cộng thêm việc trí nhớ tốt, năng lực tốt, thị lực càng tốt, cô vẫn biết loại thảo dược nào đủ để cầm máu có biết không! Xem thường nhau vừa thôi.
Hứa Sơ Sơ trừng mắt, nói:
- Anh sẽ không chết đâu! Cởi áo ra đi!
Thời Cảnh Thường mím môi cười sủng nịnh, quay đầu cởi áo vest ra.
Anh vẫn mang nguyên bộ đồ từ lúc đến bệnh viện tới đây, căn bản là đi tìm Sở Bắc và theo anh ta đến đây, nên chưa kịp thay đồ khác.
Áo vest bị vứt qua một bên, rồi đến cà vạt, cuối cùng ngón tay dọc theo nút mà mở áo sơ mi bên trong.
Đang mở dở cúc thứ 3, đột nhiên Thời Cảnh Thường nhớ đến gì đó, anh cài các nút lại, rồi quay ngược nhìn Hứa Sơ Sơ đang băm nhỏ lá cây đằng sau.
Hứa Sơ Sơ ngước mặt nhìn, hỏi:
- Cởi áo sơ mi luôn đi! Tôi phải đắp thuốc trực tiếp vào vết thương!
Nói rồi, cô lại cúi xuống tiếp tục giã thuốc.
Khóe mắt thấy người phía trước vẫn ngồi bất động, cô lại ngước lên một lần nữa, ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Sao còn chưa cởi?
Thời Cảnh Thường nhìn cô, đáp:
- Cánh tay đau, với tay không tới cúc áo!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Thế nào là với không tới cúc áo?? Tay anh ta dài thế, thực sự không mở được hả?? Thiếu logic!!!!
Nghĩ vài giây, Hứa Sơ Sơ bất đắc dĩ nhìn anh, hướng tay tới, từng nút lại từng nút được ngón tay thon dài mở ra.
Mở chiếc đầu tiên, lại đến cái thứ hai, vòm ngực ai đó cứ thế hiện ra trước mắt Hứa Sơ Sơ.
Lúc đầu thì không sao, nhưng càng về sau, cô lại càng thấy sai sai.
Vòng ngực săn chắc lấp ló trong lớp áo sơ mi mỏng, phần lộ phần che, làm cô không chủ động nuốt nước bọt....!
"..."
Có cảm giác...!hám sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...