Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Thời Cảnh Thường nghe cô nói, mới nhớ đến vết thương trên vai.

Hèn gì nãy giờ cứ thấy đau đau, có lẽ lúc nãy chậm quá, vẫn là không kịp né đạn rồi.

Anh ôm lưng cô, nghĩ đến cô vì vết thương của mình mà nỗi sợ cuả mình mà đến cả rắn cũng không còn sợ, đột nhiên trong lòng lại dâng lên chút niềm vui không tên.

Thời Cảnh Thường siết vòng tay, lên tiếng;
- Tôi đau muốn chết!
Giọng Thời Cảnh Thường từ khi nào đã nhẹ nhàng hơn hẳn, càng ấm áp và giống như đang làm nũng hơn.

Anh giống như một đứa trẻ, thích thú với người trước mặt, muốn ôm mãi đồ vật này, mà không cần thể diện của bản thân.

Ánh mắt Hứa Sơ Sơ tối đi, nhìn vết máu càng thêm phiền não, hỏi;
- Đau như vậy sao còn làm? Đáng ra không nên cứu tôi mới phải chứ? Nếu không...!sẽ không đau!
Khóe miệng Thời Cảnh Thường hơi nhếch, đáp;
- Nhưng lỡ cứu rồi, không quay lại được.


Bây giờ chỉ có cách chữa lành vết thương thôi!
Tim Hứa Sơ Sơ hơi nhói lên, ánh mắt cô cay xè, nghĩ đến, nếu như là lúc trước anh mà nói câu này, kiểu gì cô cũng sẽ cảm động đến chết, nhưng bây giờ...!sao lại nghe chua xót thế này...!
Hứa Sơ Sơ bặm môi, nói:
- Đáng không? Vì một người phụ nữ mà bị như vậy, có đáng không?
Lúc trước anh từng hỏi cô, bị thương vì anh nhiều như vậy, có đáng không? Cô của lúc đó thích anh đến mức tự tin nói có, còn lớn tiếng khẳng định bản thân không sao.

Bây giờ, cô cũng hỏi lại anh, thật tò mò muốn biết...!anh sẽ trả lời như thế nào!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, trả lời chắc nịch;
- Không có gì đáng hay không đáng hết, chỉ có cô bị thương hoặc không bị thương mà thôi! So với việc cô bị thương, tôi bị thương vẫn tốt hơn nhiều!
Nghe tới đây, ánh mắt Hứa Sơ Sơ càng không chịu được kích thích, nổi lên một tầng nước mỏng.

Cô cụp đầu, ngăn đi dòng nước mắt sắp trực trào.

Giống quá! Giống quá!
"Cháu bị thương, còn đỡ hơn người bị thương là chú!"

So với câu mà anh vừa mới nói, thật sự là giống quá!
Cô lúc trước yêu Thời Cảnh Thường, lúc nào cũng muốn bảo hộ anh, không tiếc bản thân bị thương vô số lần.

Có những lúc không phải do tự mình tạo ra, nhưng nhìn anh quan tâm, lại tham lam muốn nhiều hơn.

Vì vậy, càng thích việc mình bị thương
Vậy nên, cô luôn nói, thà làm chính mình bị thương, cô cũng không muốn người bị thương là Thời Cảnh Thường.

Bây giờ mới hiểu, câu nói này đau lòng đến mức nào.

So với việc mình bị thương, nhìn người mình yêu bị thương, còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.

Cô đau quá! Đau cho Thời Cảnh Thường quá!!!
Thời Cảnh Thường vốn đang cười, bỗng dưng thấy bả vai Hứa Sơ Sơ run lên, anh bất ngờ dãn ánh mắt.

Cắn răng, Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi:
- Hứa Sơ Sơ, cô khóc sao?
Hứa Sơ Sơ không ngăn được chính bản thân mình nhớ lại quá khứ, cô run rẩy cầm nước mắt, chỉ vùi đầu trong bả vai anh mà lắc lắc.

Một nỗi niềm không tên chợt dâng lên, Thời Cảnh Thường bỗng ôm lấy Hứa Sơ Sơ, nghiêng mặt vào tóc cô, ánh mắt tối đi, nói:
- Tôi không sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui