Thẩm Băng đẩy vội Thẩm Nguyệt ra, cô chạy nhanh đến con dốc, muốn xem Hứa Sơ Sơ như thế nào, đột nhiên đi nửa đường, liền bị Kỷ Từ Mặc dùng tay tóm lại.
Anh ta bắt lấy bả vai Thẩm Băng, lên tiếng lạnh lẽo:
- Cô theo tôi về!
Thẩm Băng bị bắt dừng lại, cô quay sang nhìn Kỷ Từ Mặc, nói:
- Lão đại, Sơ Sơ là bạn của tôi! Tôi không thể thấy chết không cứu!
- Còn tôi là lão đại của cô! - Một câu đủ để chặn mọi lí do của Thẩm Băng.
Anh nói đúng, Thẩm Băng đã là người dưới tướng của anh, Kỷ Từ Mặc là lão đại của cô, vậy thì cô chỉ có thể nghe theo lời anh, không được phép cãi lại.
Thẩm Băng thở hắt ra một hơi, cô liếm môi, nói:
- Lão đại, anh để tôi cứu Sơ Sơ đi đã, rồi tôi sẽ theo anh về!
Kỷ Từ Mặc nghe cô nói, ánh mắt vẫn đen láy âm u, nhưng không lên tiếng trả lời.
Thẩm Băng thấy vậy, hơi sợ hãi cúi đầu, cô biết anh đang nghĩ gì, vội khẳng định;
- Tôi theo anh về thật mà, sẽ không đi nữa, thật đó lão đại!
Kỷ Từ Mặc nhìn cô một lượt, cánh tay không còn đặt lên vai nữa mà dần dịch xuống phía dưới, đến chiếc eo thon gọn mà nắm lấy, kéo cô sát vào mình.
Khuôn mặt hai người gần đến từng centimet, anh phả hơi thở ấm nồng của vào mặt Thẩm Băng, nói:
- Cô không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi.
Ở đây có bao nhiêu người như vậy, chưa kể còn có Sở Bắc, anh không tin với từng đó người không đủ để cứu Hứa Sơ Sơ.
Cần gì Thẩm Băng phải ra tay chứ?
Nói rồi, anh xoay người mang theo Thẩm Băng rời đi, mặc kệ cô nói gì.
Thế nhưng, khi chỉ mới đi được vài bước, phía sau liền truyền đến tiếng người con gái:
- Khoan đã!
Thẩm Nguyệt lên giọng ngăn cản, khi thấy hai người nào đó quay lại, cô vội hỏi:
- Kỷ lão đại, cảm ơn sự giúp đỡ của anh lần này, anh đã có thứ anh muốn vậy chắc là giữa chúng ta giao dịch đã thành công rồi nhỉ, tôi không còn gì nợ anh nữa, đúng chứ?
Kỷ Từ Mặc bỏ một tay vào túi quần, nhìn Thẩm Nguyệt, đáp thẳng:
- Đương nhiên!
Thẩm Nguyệt nghe được lời khẳng định từ anh, cô gật đầu, sau đó nhìn sang Thẩm Băng bên cạnh, ánh mắt cô tối đi vài phần, nói;
- Cha nuôi có lời gửi đến chị đấy! RNE!
Nói xong, Thẩm Nguyệt cũng xoay người lên trực thăng rời đi.
Tay Thẩm Băng hơi nắm lại, cô mím môi, nhìn xuống đất.
RNE sao....! run not exit....!chạy không thoát.....!Trầm Mạc...!bao nhiêu năm rồi, sao anh vẫn chưa buông bỏ ý định với tôi?
Kỷ Từ Mặc quay sang nhìn Thẩm Băng, mím môi bấm eo cô một cái, đợi đến khi cô giật mình ngước lên mới chịu quay đầu đi.
Kỷ Từ Mặc đi đến vách núi, không biết từ khi nào ở đó đã có một chiếc trực thăng đậu sẵn, xung quanh còn có người đứng.
Ánh mắt anh không chút thay đổi, leo lên đó rồi bay mất.
Hóa ra, người của anh ngay từ giây phút anh đặt chân lên hòn đảo này đã ở đây rồi, chỉ là...!không ai biết mà thôi.
Vậy nên, anh chẳng sợ đối đầu với ai cả, cứ ung dung bình thản mà đợi người.
Sở Bắc thở dài một hơi, anh thu người về, phát hiện hơn một nửa người của mình đã bị khống chế, tâm trạng càng phức tạp hơn, tên Kỷ Từ Mặc đó, thế lực có lớn thì cũng nên cho anh chút mặt mũi được không hả? Vừa rồi, anh cũng cho anh ta rồi mà! Dù gì anh cũng là Tổng Thống đó!
Cảm thấy đến cái chức này ở đây cũng không đe dọa được ai rồi!
Sở Bắc lắc đầu, ngậm ngùi lên tiếng:
- Đi đến kiểm tra đi!
----------------...------------...----------
Hứa Sơ Sơ tỉnh lại trong mơ hồ, cô mở mắt nhìn xung quanh, khẽ động đậy thân thể.
Lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trong lòng người khác, cô chợt nhớ đến Thời Cảnh Thường, bèn lên tiếng gọi:
- Thời Cảnh Thường?
Tiếng của cô vừa nhỏ vừa nhẹ, như con muỗi bay vo ve trong hang động, lại thăm dò không được gì, bởi...!chẳng có ai đáp lại cả.
Hơi lo sợ, Hứa Sơ Sơ lại hỏi;
- Thời Cảnh Thường, anh có sao không?
....!
Vẫn một khoảng im lặng không có tiếng trả lời.
Lần này, Hứa Sơ Sơ quyết định nhích người mình, đẩy Thời Cảnh Thường ra, rồi tự ngồi dậy.
Cô lật người anh, gọi tiếp:
- Này, Thời Cảnh Thường, anh nói gì đi, anh đừng làm tôi sợ!
Thấy người đàn ông vẫn nhắm mắt, thâm tâm Hứa Sơ Sơ nhảy dựng không yên, cô cúi đầu lại gần hơn, đưa tay vào mũi anh, rồi lại nghe nhịp tim anh, tự xác định xem anh còn sống hay không.
Lúc cô vừa áp tai vào ngực, nghe rõ tiếng tim đập, ngước đầu lên tính gọi Thời Cảnh Thường thêm lần nữa, nào ngờ lại thấy anh mở mắt, đang nhìn cô.
Hứa Sơ Sơ hoảng, theo bản năng lùi người về sau.
Thời Cảnh Thường dùng tay đỡ lấy cô, kéo cô về với mình, hỏi:
- Không sao chứ?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, hỏi ngược lại:
- Sao tôi gọi anh không trả lời? Anh im lặng như vậy làm tôi sợ lắm biết không?
Yết hầu Thời Cảnh Thường chuyển động, anh nhìn cô gái bé nhỏ trong ngực mình, nói;
- Tôi không sao! Quan trọng là cô có sao hay không?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, lớn tiếng;
- Thời Cảnh Thường bây giờ là lúc anh hỏi câu đó sao? Anh nên quan tâm mình đi!
Thời Cảnh Thương chớp mắt, tay đang ôm lưng cô càng siết chặt hơn;
- Cô đang lo lắng cho tôi đấy à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...