Hứa Sơ Sơ bị thả ra một cách đột ngột, cô loạng choạng ngã xuống đất.
Đầu vẫn còn hơi choáng nên nhất thời chưa định hình được xung quanh.
Lúc nhìn qua đã thấy Thẩm Nguyệt và Thẩm Băng đang đánh nhau, còn đằng trước thì cậu cô đang cùng Kỷ Từ Mặc nói chuyện.
Mắt nhìn thấy Thời Cảnh Thường đang chạy đến, cô theo bản năng nhào về phía trước, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên một người khác đã lao ra, chặn trước mặt cô, kéo Thời Cảnh Thường ra xa đánh nhau.
Hoảng loạn nổi lên, Hứa Sơ Sơ nhanh chóng muốn chạy đến chỗ Thời Cảnh Thường, lại đột nhiên phát hiện ra tay mình đang bị trói.
Đúng rồi, là lúc nãy Thẩm Nguyệt trói tay cô trước khi xuống, phòng cô bên cạnh làm loạn cục diện.
Liếm môi, Hứa Sơ Sơ nhanh chóng cúi người xuống, dùng răng cắn sợi dây vải, cố gắng tháo nó ra khỏi tay mình.
Thế nhưng, dây vải cuốn rất chặt, lại rất sát, Hứa Sơ Sơ dùng miệng cũng không thể tháo nó ra, trong lúc giằng co, làm dây vải ma sát vào da, bị chảy máu.
Đang lúc vật lộn với dây trói trên tay mình, ánh mắt cô chợt liếc sang Thời Cảnh Thường, thấy anh càng đánh càng thua thế, tâm trạng càng thêm kích động.
Cô lắc lắc đầu, nghiến chặt răng tháo bỏ dây vải, mặc cho nó đang làm tay mình bị thương, cố gắng gỡ ra một cách nhanh nhất.
Khi tháo được dây vải rồi, cô đứng lên, khó khăn di chuyển về phía Thời Cảnh Thường, thấy người kia có vẻ như muốn rút súng, liền hét lên:
- Thời Cảnh Thường, cẩn thận!
Ngay lập tức, Thời Cảnh Thường cầm lấy tay tên trước mặt, bẻ ngoặc ra sau,rồi đẩy mạnh hắn về phía xa.
Tên kia bị đẩy đi một khoảng, không may trúng phải đá rồi ngã xuống đất, ngay một nền dốc, lăn thẳng xuống hẻm vực phía dưới.
Thời Cảnh Thường nhíu mày, bây giờ mới phát hiện ở đây có vực, anh quay sang nhìn Hứa Sơ Sơ, thấy cô có ý chạy qua đây, liền nói:
- Đứng ở đấy, đừng chạy lại đây!
Thế nhưng muộn rồi, Hứa Sơ Sơ đã nhấc chân, chạy nhanh về phía anh.
Đúng lúc này, phía sau cô ánh lên một họng súng từ phía xa, Thời Cảnh Thường hoảng hốt, chạy ngay về phía Hứa Sơ Sơ, khoảnh khắc tiếng súng phát ra, anh ôm chầm lấy cơ thể cô, ngã xuống đất.
Hứa Sơ Sơ bị anh ôm vào lòng, lưng Thời Cảnh Thường trực tiếp đập xuống nền đất một cái thật manh, rồi lăn xuống theo đà của con dốc.
Con dốc chạy thẳng xuống vực, xoay vòng hai con người lăn luôn xuống dưới.
Tiếng hét của Hứa Sơ Sơ thành công làm thu hút sự chú ý, nhưng đến lúc Thẩm Băng và Sở Bắc cùng nhìn qua thì đã muộn, Thời Cảnh Thường đang ôm Hứa Sơ Sơ đã hoàn toàn rơi người xuống vực rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...