Trực thăng đáp xuống một hòn đảo nhỏ cạnh đó, Thẩm Nguyệt cũng mang theo Hứa Sơ Sơ và Kỷ Từ Mặc cùng xuống.
Sở Bắc và Thời Cảnh Thường cùng đi ra, anh nhìn Hứa Sơ Sơ trong tay cô gái kia, ánh mắt hơi lạnh, lên tiếng:
- Cô đánh cô ấy?
Thẩm Nguyệt cười mỉm, đưa súng về phía trước mặt Sở Bắc, nói:
- Tôi làm gì còn chưa đến phiên anh hỏi, tôi bảo anh báo cho Thẩm Băng đến đây, anh lại đi gọi viện binh?
Thời Cảnh Thường híp mắt, đáp:
- Cô cũng không nói tôi không được đưa người khác tới!
Thẩm Nguyệt nghe liền nhíu mày, không vui lên tiếng:
- Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tôi, Thẩm Băng đâu?
Sở Bắc nãy giờ vẫn đứng im bên cạnh, anh nhìn Thẩm Nguyệt, rồi lại nhìn sang Kỷ Từ Mặc, khó hiểu vì sao nhân vật lớn này cũng ở đây.
Người của tổ chức J không nói, nhưng...!tại sao đến lão đại đứng đầu hắc bang cũng ở đây? Một lát nữa Thẩm Băng lại đến, hội tụ thêm 1 lão đại khác, Hứa Sơ Sơ nhà anh đã làm gì mà đụng đến hai người to lớn đó?
Kỷ Từ Mặc lướt mắt nhìn xung quanh, quân đội đứng thành từng hàng, trang bị toàn vũ khí hạng nặng, còn là lính đặc chủng quốc gia, đủ biết người đàn ông đứng trước mặt hắn có bao nhiêu quyền lực.
Điều động cả quân đội riêng của Nhà nước, anh ta chính xác là Tổng thống rồi!
Sở Bắc chau mày, nhìn vết thương trên người Hứa Sơ Sơ, bây giờ mới mở miệng:
- Tôi cho hai người hai lựa chọn, một là thả cháu gái tôi ra, và rời đi trong im lặng, tôi sẽ xem như không có chuyện gì.
Hai là, tự mình gánh hậu quả!
Lời Sở Bắc nói ra, nặng nhẹ đều có, cũng đủ cho Kỷ Từ Mặc mặt mũi, anh dù sao cũng phải nghĩ đến việc hòa hoãn trước, nếu không đã không đưa ra lựa chọn thứ nhất rồi!
Kỷ Từ Mặc thu tầm mắt về, im lặng không nói gì, hắn vẫn là chưa thấy người đó!
Thẩm Nguyệt nhíu mày, tên này là ai mà phách lối như vậy? Còn dám đưa ra lựa chọn với cô?
Nhìn sang Thời Cảnh Thường, cô lên tiếng hỏi:
- Đừng nói lựa chọn này lựa chọn nọ với tôi, tôi hỏi lại một lần nữa, Thẩm Băng đâu?
Kỷ Từ Mặc không lên tiếng, điều này làm Sở Bắc không hài lòng, anh nói:
- Thả Hứa Sơ Sơ ra, và hãy rời đi.
Đây là nhân nhượng cuối cùng tôi cho hai người! Bán đảo này là của Trung Quốc!
Lời nói ý tứ cực kì rõ ràng, nơi bọn họ đang đứng là thuộc chủ quyền của Sở Bắc, anh đã tuyên bố lãnh thổ, thì cũng có nghĩa, không sợ nổ súng tại đây với bất kì ai.
Thẩm Nguyệt đưa họng súng sang trước người Sở Bắc, ngay lập tức, quân đội đồng loạt chĩa mũi về phía ba người đứng ở giữa.
Cô nhíu mày, lên tiếng hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai?
Sở Bắc đặt ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt, lời nói lại tựa như cho người bên cạnh nghe:
- Xâm phạm lãnh thổ nào người lớn nhất nơi đó có quyền.
Cô có thể lãnh đạo một tổ chức, còn tôi....!tôi lãnh đạo cả một quốc gia!
Lần này, mùi thuốc súng gần như đã bay nồng nặc, Sở Bắc đã tuyên bố chủ quyền trên lãnh thổ của anh, đồng nghĩa với việc anh đã tiết lộ danh tính và dùng nó để đối mặt với 2 người đang đứng đằng trước.
Tay Thẩm Nguyệt thoáng dừng, một ý nghĩ vừa vụt qua, khiến tay cô di chuyển, ngón tay áp vào cò súng....!và rồi...!
"Pằng" - Tiếng súng bắn vang lên, một viên đạn bay nhanh về phía thân súng Thẩm Nguyệt, ngay lập tức hất ngang nó rơi xuống đất.
Kèm với điều đó, một chiếc máy bay khác hạ xuống, cùng với thân ảnh người con gái quen thuộc - Thẩm Băng đến rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...